profile tags— i ♥ archive main page? misc. . .
{the center of my world}
Bờ cát và Con sóng



Có 1 lần nói chuyện với đứa bạn về tình yêu, tớ và nó đã tranh luận với nhau...

Tranh luận là... trong tình yêu, làm bờ cát hơn, hay làm con sóng hơn...

Nó nói, nó thích tình yêu của nó như bờ cát...

nghĩa là cứ âm thầm, lặng lẽ vậy thôi...

Nghĩa là cứ lẳng lặng đợi chờ trong thương nhớ...



Còn tớ nói, tớ thích làm con sóng...

Vỗ bờ mãi không thôi...

Con sóng ngày đêm vỗ bờ… không ngừng, không nghỉ…

dù mệt mỏi… dù chán chường…

Dù bờ cát có biết đến hay không, có quan tâm hay không,

có cần đến những ngọn sóng hay không…

Thì sóng cũng chỉ biết tìm đến bờ cát mà thôi…

Cũng như những con sóng, đã là sóng thì phải xô bờ…

Tớ cũng sẽ luôn hướng về người tớ yêu vậy…



Nói xa nói xôi 1 tí... Về chuyện ngày xưa...





Tớ chẳng hiểu tình cảm ngày xưa của tớ với người ấy là gì nữa...

nhưng đấy là một người tớ cảm thấy bình yên khi ở cạnh, khi trò chuyện, khi gặp gỡ.

1 người tớ có thể bộc lộ mình theo đúng như bản thân mình.

Một người nhìn thấy cả 2 con người trong tớ...

Có những lúc vui cười nhiều lắm đấy,

nhưng lại có những lúc cô độc đến đáng sợ...


Để đến một lúc...

Khi tớ nhận ra người đấy không thuộc về tớ.

Khi tớ thấy người đấy đã thay đổi... Hay thực ra chính tớ mới là người thay đổi.

Tớ đã không thể giữ lời hứa, yêu người ta như ngày xưa được nữa...

Và tớ đã bỏ cuộc trên chính tình cảm của mình.

Tớ thấy mình chẳng biết gì về tình yêu.


Tớ đã từng nói với 1 người bạn của tớ

là bây giờ tớ vô cảm với bọn con trai.

Là tớ nói thật.

Tớ chả còn có tí cảm xúc nào với lũ con trai nữa.


Nhưng...

image: thefadingnight

Tớ lại thích cảm giác được bên ai đó.

Thích cảm giác được quan tâm, chăm sóc ai đó.

Thích cảm giác được chuyện trò, tâm tình cùng ai đó.

Thích cảm giác bình yên khi bên cạnh ai đó...

... giống như với người kia.



Thế nên tớ mới sợ, tớ sợ tớ lại 1 lần nữa, lạc đường...

Sợ mình sẽ lại rơi vào đúng cái cảm giác ngày xưa đấy...

Như tấm kính đã lau chùi sạch sẽ,

muốn cất kĩ vào góc tủ,

nhưng rồi chính mình lại vô tình...

làm rơi...

... xuống đúng cái chân đau.

Tấm kính vỡ tan,

những mẩu nhỏ bắn tung toé...

Không thể nhặt, không thể ghép lại,

mà chúng sẽ… găm thẳng vào người tớ.

Nghĩ đến cảm giác ấy, khiến tớ chỉ... muốn oà khóc nức nở.

Labels: ,


Saturday, October 25, 2008 11:27 PM written by Koten [top?] 0 comments
« Next
Previous »


Layout coded by Nicole. Icons from thefadingnight. Colors from ColorLovers
.