Nếu ai chưa từng xem truyện,
thì xin đừng dành thời gian đọc blog này.
“Cô đơn như một cảm giác hiếm khi chạm phải trong một nhịp sống thường nhật điên cuồng. Người ta chỉ cô đơn khi có thời gian cho nó”. (8)
a ~
Câu truyện bắt đầu ở ga Berlin Lichtenberg, đường số 4 ở sân ga 11. Nơi mà “đường ray ở đây loáng bóng hơn nhiều so với những chỗ khác” (5), nơi mà “bỏ lại vĩnh viễn một thế giới bằng vữa đã bong tróc, xám xịt, bẩn thỉu và sặc mùi nước đái, chen chúc những con người hối hả, buồn bã hay thậm chí thất vọng” (5) dễ hơn nhiều...
Còn vì sao lại là đường ray số 4 sân ga số 11?
Đơn giản vì “đường tàu số 4 là đường tàu xa nhất của ga” (5), và “việc đi lên đường tàu số 4 ở sân số 11 sẽ kéo dài cuộc sống lâu hơn cả” (6).
Những người tự vẫn phần lớn là những người khát khao được sống đúng nghĩa nhất.
“Do đó mà hầu như bao giờ những người tự vẫn cũng chọn đường tàu số 4 ở sân ga số 11” (6).
Một câu chuyện đan xen giữa rất nhiều nhân vật, sự kiện khác nhau, ko theo một trình tự ko gian hay thời gian nào cả. Đơn giản là dòng suy nghĩ của Jakub. Anh nhớ tới cái j- chúng ta cùng nhìn về phía đó.
Mỗi một nhân vật nho nhỏ xuất hiện đều để lại những ấn tượng nhất định nếu có ai vô tình nhắc lại. Cậu sinh viên xuất hiện đầu truyện, bà cụ già anh vô tình gặp trên tàu, người đàn ông trên sân ga vào ngày 30 tháng 4, Jim, Ania, chú chó Brownie... và những người bất chợt ko kể hết tên ngay ra đc.
Một câu chuyện mà gặp trong đó ADN và gien, não và nhạc cổ điển, về rượu, nước Đức, nước Mỹ, Enistein và cả... Kamasutra nữa ^^ (haha, những cái đầu bậy bạ, đừng nghĩ lung tung ~)
Nhưng hơn tất cả, vẫn là sự cô độc và khát vọng gần gũi thương yêu.
“Tồi tệ nhất là sợ một cái j đó ko thể gọi tên”. (7)
Jakub là tên nhân vật chính của truyện. Thôi ko bàn về thân thế sự nghiệp hay vô số những sự kiện quanh con người anh nữa. Vì như thế thì sẽ mất hết 1 ngày. Mình thì chỉ khoái đề tài tình yêu thôi (thông cảm, 1 dạng ám ảnh, hà hà). Nên sẽ chỉ nói về những người con gái trong cuộc đời anh ấy.
~ Natalia ~
“Anh tên là Jakub. Kể từ hôm em làm đổ súp lên người anh, lúc nào anh cũng nghĩ đến em. Anh có thể thỉnh thoảng gặp em đc ko?” (106)
“Em tên là Natalia. Ko lúc nào em ko nghĩ đến anh kể từ cái lần em đánh đổ súp lên ng anh. Em có thể thỉnh thoảng gặp anh đc ko?” (107)
Người con gái đầu tiên anh yêu là Natalia, người con gái với hình ảnh “cặp mắt xanh to đẫm nước mắt và hai bàn tay chắp lại” (104) ko để cho anh yên. Mũi hơi hếch, môi đỏ như anh đào, mắt xanh. Rất thích hoa lili nhưng ko thể tự mình nói điều đó cho anh biết được. Vì Natalia bị câm và điếc.. (cũng ko nhớ là có nói bị từ lúc bẩm sinh hay ko ^^~)
Yêu Natalia là một việc ko hề dễ dàng. Ko phải vì cô bị câm hay bị điếc. Mà là vì bên cạnh cô luôn có người mẹ “nếu biết rằng mình thở mất oxy của Natalia, thì bà sẽ học cách để ko thở nữa. Và bà còn thuyết phục tất cả những ng khác thôi ko thở” (111).
Nhưng “Anh đã ko bỏ qua. Anh đã chiếm của bà Natka, Natunia, Natalka, Natalenka... Từng mẩu, từng mẩu một” (112). Anh đã đưa cô ấy đến với nụ cười. Và nước mắt.
“Jakub à,
Em nhớ anh đến mức tai ù đi. Anh có hình dung đc ko? Em, 1 ng điếc, bị ù tai vì nhớ. Em ko biết phải làm j với nó. Anh luôn luôn ở đó. Đơn giản là anh từ phố đi lên và cứ như vậy. Kể từ ngày em yêu anh, anh luôn ở đó. Và cả trc đây cũng thế. Vì thực ra trc anh làm j có «trước đây».
Anh có biết là em luôn nhớ anh, đã nhớ một ít ngay cả khi anh đang ở gần em. Em cứ nhớ ít một như vậy để dự trữ. Để sau đó, khi anh đã về, đỡ nhớ hơn. Nhưng kể cả thế cũng chẳng giúp j đc cho em.
Ko biết em đã nói với anh chưa nhỉ, là bao h nghe đc, thì đầu tiên em sẽ học đọc tên anh? Bằng tất cả các thứ tiếng. Nhưng trc hết là bằng tiếng Nga.
....
Chỉ còn 2 ngày nữa là mổ. Đó sẽ là thứ sáu. Em đã kiểm tra lại, anh sinh đúng vào ngày thứ sáu. Đây sẽ lại là một ngày thứ sáu hạnh phúc, phải ko Jakub?
Tb: Thế giới thiếu vắng anh của em bỗng trở nên im ắng quá”. (123)
Đối với Jakub, Natalia là bất tử.
“Hồi Natalia ra đi, cái mà anh ko thể chấp nhận nhất là ngày mai, cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Khi ấy thế giới chẳng hề dừng lại. Dù chỉ 1 khoảnh khắc ngắn ngủi nhất.
Và Chúa lại thêm 1 lần ko để ý đến điều gì”... (56)
Cô ko bao giờ đi xa anh. Kể cả sau cái chết.
Bởi trong tim anh, Natalia vẫn luôn ở đó.
Bởi…
“Những thiên thần có chết bao giờ đâu”... (174)
Thiên thần với đôi mắt màu xanh, và những bông hoa lili trắng lung linh trong ánh nắng.
“Hai ngón tay trỏ hai lần xuống xương đòn, sau đó hai lần về phía người đối thoại.
«Anh yêu em».
Đơn giản biết bao...” (149)
~ Jennifer ~
“Quan trọng nhất ko phải là muốn cùng ai lên giường, mà là muốn sáng mai cùng ai dậy và pha trà cho nhau?” (18)
Jakub gặp cô trong một chuyến công tác ở Dublin. Cô thích nghe nhạc cổ điển, và chỉ nghe nhạc cổ điển. (Tôi đặc biệt chú ý chi tiết này).
Cô bí ẩn và đầy kích thích.
Điểm cuối cùng… Jakub ko yêu cô. Chưa bao giờ yêu cả.
“Đơn giản là họ cùng nhau tiêu thời gian. Anh ko yêu cô. Chỉ rất thích”. (420)
Hoặc nếu có thì đó là một tình yêu định hạn. Cực kì nâng niu và chăm sóc. Trong suốt 88 ngày và 16 giờ. Ko hơn. Và ko kém.
Với Jennifer, Jakub thật lớn lao…
“Khi họ đứng ép sát vào nhau và khóc trong giảng đường tối om đấy, cô thì thầm:
- Jakub, em yêu anh vô cùng, em ko thể hình dung ra ngày mai sẽ ra sao”. (429)
Lúc đầu truyện, tôi nghĩ đây là một dạng nhân vật buông thả mình vào cuộc chơi tình ái. Nhưng thực lòng cô chỉ vậy với một mình anh thôi.
“Eljot, em muốn anh biết, rằng anh là người đàn ông duy nhất chạm vào em.
Cả trong ý nghĩ của em nữa”. (424)
Còn với anh thì sao?
... “đặt bàn tay phải lên ngực trái mình. Anh ấy đứng thế một lúc và nhìn về phía tôi. Sau đó anh ấy biến mất vào máy bay.
Tôi ko nhìn thấy anh ấy thêm nữa”. (38)
“Đơn giản là anh ấy đặt tay lên tim và biến khỏi cuộc đời tôi”. (39)
Hết đợt công tác, anh rời xa cô. Và ko bao giờ còn gặp lại.
“Điều duy nhất anh có thể làm để kéo dài sự chia ly này là biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của em. Em không thể hạnh phúc khi ở đây với anh được. Còn anh sẽ không hạnh phúc nếu ở đó. Chúng ta là từ một thế giới bị ngăn cách.
Thậm chí anh ko thể xin em tha thứ. Cái mà anh làm ko thể tha thứ đc. Chỉ có thể quên đi mà thôi”. (40)
(15/8: Jennifer, tôi thích nhân vật này. Có lẽ vì… một sự đồng cảm đến xót xa)
“Anh ấy đặt tay lên một trong hai trái tim ấy rồi đi. Thế mà tôi thì có thể cùng anh ấy đào giếng nếu chỗ mà anh ấy đưa tôi đến ko có nước”. (44)
Thật trớ trêu.
“Đàn bà sống bằng kỷ niệm, Còn đàn ông thì bằng những cái mà họ đã quên”. (44)
Phải rồi, Jennifer vẫn sống.
Ít nhất thì cũng có được “đôi khi anh khóc” (40) của người mình yêu.
~ Cô ~
Nhân vật chính của truyện, ko đc tác giả đặt tên. 29 tuổi. Đã có chồng. Nhưng cuộc sống gia đình ko còn nguyện vẹn niềm hạnh phúc nên cô muốn tìm một sự sẻ chia. Và cô đã gặp anh.
“Tôi vẫn còn yêu đôi chút trong những mẩu rơi rớt còn lại của một tình yêu vô nghĩa và lúc này tôi buồn khủng khiếp và muốn đc chia sẻ cùng ai đó. Đây phải là một người hoàn toàn xa lạ, một người ko thể làm tôi bị tổn thương”. (62)
Anh và cô gặp nhau lần đầu trên mạng. Chuyện trò trên mạng. Hiểu nhau trên mạng. Từ thứ 2 cho đến thứ 6 mỗi tuần.
“Trong cuộc sống ảm đạm và buồn tẻ nơi văn phòng, anh như tấm thiệp đc gửi tới từ những đợt nghỉ hè, làm thức tỉnh những mơ ước về một sự thay đổi và một cái gì đó thật lãng mạn”. (77)
2 ngày còn lại trong tuần, họ sống trong sự nhớ mong khắc khoải.
“Khi đợi, sữa ko mất đi mùi vị của nó. Còn khi nhớ thì có”. (84)
Và ko biết từ lúc nào, họ đã trở thành 1 thói quen trong cuộc sống thường nhật của nhau.
“Anh đã ban tặng cho em một cái j đó, cái thậm chí rất khó gọi tên. Anh lay động trong em một cái j đó, mà về sự tồn tại của nó thậm chí em còn ko biết. Anh đang và sẽ mãi mãi là một phần của cuộc đời em. Mãi mãi”. (516)
“Để cảm nhận sự có mặt của phụ nữ trong ngôi nhà của mình, ko nhất thiết phải có bàn chải đánh răng trong phòng tắm. Có thể có một cái gì đó hoàn toàn khác”. (163)
Giữa họ xuất hiện 1 thứ tình cảm đặc biệt… Cả hai đều ko cố gọi tên.
“Trái tim: Lý trí à, anh Jakub chìa tay ra và khiến mình đập vội, mà đằng nào thì mình cũng chỉ đập thực sự khi ở bên anh ấy thôi”. (189)
“Đột nhiên anh muốn biết, từ đâu mà nỗi buồn của anh có ý nghĩa và niềm vui của anh có lý do”. (375)
Biết anh thích màu xanh lá cây, từ đấy cô chỉ mặc đồ lót màu xanh lá.
Nhưng… anh có nhìn thấy được đâu?
“Con người ta đôi khi ước ao đc xa cách nhau để có thể nhớ nhung, chờ đợi, và vui mừng trong ngày gặp lại”. (282)
Họ khát khao đc gặp nhau. Đến mức trở thành ám ảnh.
“Đã có lần anh hỏi, «nhớ anh» có nghĩa là gì.
Nói một cách gần đúng, thì đó là một kiểu lai giữa suy nghĩ, mong ước, âm nhạc, lòng biết ơn vì em cảm nhận đc điều đó, niềm vui vì có anh hiện hữu và làn sóng ấm áp nơi tim.
Em sẽ chạm vào anh. Chỉ mai thôi. Em sẽ chạm”...(458)
“Em cảm thấy thiếu anh vô cùng, Jakub...
Từ ba ngày nay, em cảm thấy đến đau đớn, anh đã bước vào cuộc đời em sâu sắc biết bao và điều j sẽ đến với em nếu anh rời bỏ nó.
Em cảm thấy bị bỏ rơi ở giữa đám đông xung quanh mình trong cái thành phố Paris đen-trắng vô hồn này, lẽ ra nó phải rực rỡ sắc màu như ng ta đã hứa trong catalog mà em nghiên cứu rất kĩ ở Warszawa.
Anh hãy đến đi, em xin mà, anh hãy đến
Sáng mai, ở sân bay, môi em sẽ có màu gì nhỉ? Anh thích màu gì nhất?
Có phải có những màu có vị khác với những màu khác?” (470- 471)
Và họ quyết định gặp nhau ở Paris.
“Sau những gì xảy ra với chuyến bay ấy, anh tưởng như ngày hôm nay anh đc ban tặng một cuộc sống mới. Và em có mặt trong đó từ ngày đầu tiên”. (502)
Nhưng rồi, bên cạnh tình yêu, còn có 1 thứ người ta gọi tên là ~lương tâm và trách nhiệm~.
Ko thể cứ tiếp tục ở bên người chồng mà vẫn yêu anh. Ko thể nào cứ tiếp tục lừa dối và tham lam thế đc. Cô bắt mình phải chọn 1 trong 2.
Và lần này, ng ko may mắn… là anh.
“Để em rời bỏ tôi dần dần- từng bước từng bước một, để em xé tim tôi ra từng mảnh- từ từ ~ sẽ dễ hơn”. (522)
Đàn ông có thể quên nhưng ko thể tha thứ,
Đàn bà có thể tha thứ nhưng ko thể quên.
Anh đã tìm đến cô. Nhưng khi nhìn thấy chồng của cô ngồi trong xe ô tô và cứ cười với anh suốt… Anh đã quay về Frankfurt.
“Anh tha thứ, nhưng ko thể quên cô đc. Vậy là anh viết email cho cô. Hàng ngày.
«Anh đã gói quà cho em. Anh sẽ để nó dưới cây Noel cùng với những món quà khác. Anh rất muốn em có thể mở nó, còn anh có thể đc nhìn thấy em vui thích như thế nào».
«Tại sao tất cả mọi ng đều bỏ anh? Tại sao?!
Hôm nay em hãy tìm anh đi.
Như một năm trc đây.
Xin em đấy, hãy tìm thấy anh».” (528- 529)
Đứa con trai mà cô sinh, nặng 4 cân rưỡi. Và cô đã móc hết tiền từ ví và áo khoác, để đổi tên trong giấy khai sinh từ Marcin thành Jakub.
Bế đứa bé trên tay, cô cười và nói:
“Jakub ơi, nhớ quá”. (533)
“Anh chợt nghĩ rằng, Chúa vẫn tồn tại. Người chỉ đi vắng trong một khoảng thời gian nào đó mà thôi”. (215)
Ngày hôm đấy, Chúa lại 1 lần nữa vắng mặt.
d ~
“Cuộc đời cơ bản là buồn. Còn ngay sau đó là cái chết”... (51)
Jakub à. Cuối cùng còn lại… vẫn chỉ có một mình anh.
“Ko thể xóa đi dấu ấn của nỗi đau trong vùng này của trí nhớ bằng dấu ấn của niềm hạnh phúc ở những vùng khác được” (101)
“Chỉ vì những trải nghiệm mà cần phải sống. Và còn vì điều này nữa, để có thể sau đó kể lại chúng với ai.
Bốn giờ kém mười lăm. Anh ta trả tiền. Và ra chỗ lễ tân.
- Chị có thể gọi hộ taxi đc ko? Đến ga Berlin Linchtenberg.
Hôm nay anh ta sẽ gặp lại tất cả những người mà anh ta yêu quý.
Gần như là tất cả”. (534)
e ~
Gập trang sách cuối cùng lại… Thấy mắt nhòe đi và tự nhiên chữ trở nên to lắm.
“… …” (n): Trích “Cô đơn trên mạng”, trang n.
Đc tôi đánh lại bằng tất cả niềm thương nhớ của mình.
“Cần đc khóc trong yên tĩnh. Chỉ khi đó ng ta mới có đc niềm vui”. (10)
![]() | |
|
Labels: • sách ღ
Friday, October 10, 2008 2:19 AM written by Koten [top?] 0 comments
