profile tags— i ♥ archive main page? misc. . .
{the center of my world}
Chưa Từng Yêu Thương

Có những điều... kô thể nói...
Có những tình cảm... kô thể thổ lộ...

Chưa từng yêu thương...


image: thefadingnight





Chap 1: Cười-thật-sự.

/Hà/
Hà bấm những phím quen thuộc.
Điện thoại reo ba hồi dài.
Kô có người nghe.

Bấm lại 1 lần nữa.
Một cách ngập ngừng, đầu bên kia bắt máy:
- Mẹ àh?
- Con àh? Có chuyện gì thế?
Hà nén tiếng thở dài, hỏi khẽ:
- Mẹ đi thật à?
Kô có tiếng trả lời.

- Như thế thì giải quyết được gì? Mẹ định chạy trốn cả đời chắc?
Lại im lặng.

Lát sau, bên kia lên tiếng. Khá gay gắt:
- Đó là quyết định của mẹ. Mẹ sẽ kô ân hận đâu. Thôi nhé.
Và cúp máy.
/Hà/

/Nhung/
Tôi dập máy một cách vội vàng.
Ko muốn nghĩ thêm điều gì, và cũng kô thể nghĩ thêm điều gì nữa.
Trống rỗng và mệt mỏi.
Tôi tựa lưng vào thành giường, gục mặt xuống gối.
Như thế chưa đủ đau khổ cho tôi hay sao?
Phải kết thúc mọi chuyện ở đây, theo cách mà tôi đã nghĩ.
Phải thế...
...
..
.

.
..
...
Cảm thấy có người lay nhẹ vai mình, tôi ngước lên. Mình vừa ngủ gật?

Anh Dũng nhìn tôi cười trìu mến. Và hỏi:
- Mệt à Nhung? Sắp xếp xong xuôi chưa?
- Em ổn anh ạ- Tôi nhìn anh nhoẻn miệng cười. Em sắp xong hết rồi, bây giờ đi luôn cũng ok- Lần này thì tôi cố gắng nhe răng hết cỡ để anh thấy em gái mình ổn-thực-sự.
Anh xoa mái tóc xù hết cỡ của tôi, lại cười.
Chợt anh nghiêm giọng:
- Thôi, Nhung đi ngủ sớm đi cho khoẻ. Mai bay rồi đấy.
Rồi anh bước ra. Kô quên quay lại nhắc thêm 1 lần nữa:
- Nhớ đi ngủ sớm đấy!

Tôi nhìn theo bóng anh cười. Lúc nào anh cũng có kiểu nghiêm giọng đấy.
Nhưng chẳng bao giờ anh mắng tôi lấy 1 câu.
Tự nhiên tôi thấy mắc cười.
Và cười.
1 nụ cười thật sự của ngày hôm nay.
/Nhung/

- End Chap 1 -



Chap 2: "Phải chấp nhận thôi."

/Tác giả/
Cô gái tên Hà. 19 tuổi. Tính tình vui vẻ có phần nhí nhố. 1 điểm nổi bật ở Hà là thích tư vấn tình cảm cho lũ bạn. Cô coi đó là niềm vui và trách nhiệm của mình. Cứ như thể nếu mình kô làm vậy thì mọi tình yêu trên đời này đều đổ bể cả.
Bây giờ thì cô đang vỗ vỗ trán mình. Nghĩ ngợi và kô biết phải làm gì. Vốn định gọi điện thuyết phục Nhung, nhưng nó lạnh lùng dập máy. "Cái con ngốc này nữa"- Hà nghĩ thầm. Rồi cô vẩn vơ nghĩ lại chuyện mấy ngày trước...

[Flashback]
- Con à, giờ có bận gì kô?
- Này bạn Nhung, có biết là 11h rồi kô? Muốn chết à mà gọi điện đến giờ này?
- Đừng nói gì hết, chỉ để mẹ nói thôi nhé.
- Eo ôi, nghe ghê thế. Cứ như là có chiện j nghiêm trọng lắm ý- Nói đến đây thì Hà kô thể ngăn mình cười 1 cái.
- ...

1 phút trôi qua

- Này, tớ cũng ko muốn nói gì đâu bạn Nhung, nhưng nếu tớ im mà bạn cũng im theo thì...
Hà chưa kịp nói hết câu thì Nhung đã chen ngang:
- Mẹ thích Phúc. Kô đúng, có lẽ là đã yêu mất rồi.
- CÁI GÌ CƠ???
- Đừng nói gì cả. Mẹ xin con đấy.
- ...
- Mẹ kô biết từ bao giờ, nhưng đến khi mẹ nhận ra thì hình ảnh của nó trong mẹ đã quá lớn... lớn đến mức mẹ kô biết là còn có thể xoá được không nữa.

Lại im lặng.
Sao Hà ghét cái cảm giác kô thể nói được gì thế này?
Ngạc nhiên ư?
Tất lẽ là phải như thế.
Từ trước tới giờ, trong nhóm bạn của mình, 2 đứa này chẳng có nhiều mối liên hệ...
Cô vẫn thường trêu Nhung và Phúc. Chỉ là đùa thôi.
Vậy mà bất ngờ Nhung nói thích...
Nhưng bây giờ phải nói 1 cái gì đấy...

Cuối cùng, cô quyết định lên tiếng:
- Tuyết Nhung à, con rất bất ngờ, nhưng con nghĩ là chuyện tình cảm thì...
Lại 1 lần nữa, Nhung cắt giọng Hà:
- Kô. Mẹ chỉ là kô muốn giấu con điều gì... Mẹ kô muốn mọi chuyện như lần trước, rồi con lại trách mẹ. Nhưng mẹ sẽ kô để tình cảm này lớn hơn nữa đâu, và mẹ sẽ xoá bỏ hết tất cả. Con nhớ hồi trước thằng Đức nói gì với con kô? Vả lại nó cũng sắp bay rồi. Chỉ còn hơn 1 tháng nữa là mọi chuyện sẽ trở lại như cũ. Àh kô, hơn 2 tuần nữa thôi. Vì mẹ cũng vừa quyết định đầu tháng 7 này sẽ đi Sing với anh và bố trong 2 tuần. Thế thôi nhé. Mẹ mệt rồi... Thật khó để nói ra những điều này...

Và kô đợi Hà kịp phản ứng gì, Nhung dập máy.
[End flashback]

"Dù gì cũng là chuyện tình cảm của nó, nó tự giải quyết thì tốt hơn"- cuối cùng, cô kết luận. "Nhưng quả tình là muốn dùng đôi tay này tác hợp cho đôi uyên ương này quá". Và cô khúc khích cười 1 mình khi nghĩ là những lúc trêu hai đứa với nhau.

"Có lẽ nên gọi điện cho thằng Phúc... Quyết định thế đi"
/Tác giả/

- End Chap 2 -



Chap 3: "Thế thì phải nhanh lên"


/Phúc/
3h chiều. Điện thoại reo. Tôi quờ vội chiếc máy, ngái ngủ:
- Alô...
- Alô, bác Phúc àh?
Là con Thái Hà.
- Cháu à? Mày gọi đến nhà bác có chuyện gì, con péo.
- Này, đấm cho phát vỡ mặt đấy.
- Ối cháu béo, bác đùa thôi. Thế có chuyện gì nào?
- Ơ, bạn bè gọi đến nhà nhau kô được à? Hôm nay tớ đang muốn tâm sự với bạn Phúc, hehe.

Cái con Thái này bao giờ cũng có kiểu chán là gọi đến đủ nhà buôn điện thoại, cái kiểu tâm sự của nó thì thôi rồi. Tốt nhất là nên từ chối nếu ko muốn mất cả buổi chiều vô nghĩa.
- Thôi cháu, để khi khác đi. Bác Lan đang ở nhà.
- Bác quá đáng lắm, lâu lâu cháu mới gọi điện đến mà bác đối xử với cháu thế àh? Bạn bè thế àh?

Ôi lại cái kiểu giọng này. Nó thì bao giờ chả nói thế để được buôn dưa.
- Thế cháu có chuyện gì mà cần tâm sự với bác?
- Chuyện con Tuyết Nhung...

Cái quái gì thế này? Sao tự nhiên nó lại nhắc đến Nhung?
- Con Tuyết Nhung làm sao? Lại tăng cân à?- Tôi tự đánh lừa cảm giác của mình, và hi vọng là lừa được con bé tinh quái kia nữa.
- Chẹp, nó tăng cân hay kô chỉ những người hay-để-ý-tới-nó mới biết thôi.
Tôi hơi khựng lại. Cái kiểu nói móc này thật khó để đối phó. Được rồi, đã vậy thì giả vờ tung hứng với nó luôn.
- Bác vốn có tình cảm đặc biệt với bạn Nhung béo mà.
Thế nào cháu? Mày muốn cố tình nhắc tới thì tao vào thẳng luôn. Tôi cười khoái trá trong bụng và nghĩ là con bé sẽ thôi cái chủ đề này ở đây, như mọi lần.
Nhưng lần này có một chuyện gì đó.
Chắc chắn là như thế.
Nó kô hùa theo.
Mà im lặng.
- Thế thì phải nhanh lên thôi.
- Mày nói gì thế cháu? Nhanh cái gì?
Kô thể hiểu được mục đích của nó. Con này vốn tinh quái lắm. Phải thật thận trọng.
- Thời gian vốn chẳng chờ ai mà.
- Triết lý thật. Mày mà nói kiểu đó thêm 1 lần nữa là bác dập máy.
- Hì, thôi đổi chủ đề. Bao giờ bác bay?
- Chắc giữa tháng 7. Sao thế cháu?
- Con Tuyết Nhung sắp đi Sing, chắc lúc bác đi rồi thì nó mới về ấy chứ… Thôi, cháu lên rút quần áo đây, trời mưa rồi. Bye.
Trước khi nó dập máy tôi còn nghe tiếng cười khẽ trong điện thoại. Nửa như động viên. Nửa như trêu chọc.
Tôi ngồi lặng người… Nhung đi à… không kịp tiễn tôi. Ừh, có khi thế lại hay…

Trời vẫn mưa xối xả…

/Phúc/

-End Chap 3-


Chap 4: ... Vì tình yêu là một thứ quá khó để nói thành lời.

/Phúc/

[Flash back]
Tôi lắc đầu ngán ngẩm… Mưa to quá… Mà trường tôi mỗi khi mưa to thì nước không thoát nổi… Ngập lênh láng một cách thảm hại.
Tôi phóng lên con Dio. Nước ngập nửa người. Điên thật, kiểu này thì chỉ có dắt bộ. Trông tôi thảm hại như một con mèo bị nhúng nước sũng… Vừa thoát ra khỏi chỗ ngập đấy thì mưa lại bắt đầu rơi. Ko áo mưa. “Mk, đã nghèo còn gặp cái eo”- tôi lẩm bẩm chửi thầm. Trú tạm vào 1 bức tường gần trường Nguyễn Tất Thành… Cái công việc nhàm chán. Tôi đưa mắt ngó quanh giết thời gian. Và…
Cô ấy đứng đấy… Ngước mắt lên ngắm trời… Bàn tay xoè ra hứng nước mưa. Cái nhìn trẻ con đầy thích thú. Tôi hắng giọng gọi…
- Ê bạn Nhung.
Tiếng gọi giật của tôi làm cô ấy giật mình. Giấu vội đôi tay hứng mưa, như thể mình vừa làm việc gì tội lỗi lắm. Cô ấy quay sang tôi, lúng túng:
- Àh, Phúc à… Uhm, sao chưa về thế?
- Tôi chả có áo mưa. Trú tạm vào đây, ai dè nhìn thấy bà lãng mạn thế.
Và tôi chợt sững lại… khi cô ấy nở 1 nụ cười… ko đẹp, nhưng buồn…
[/End flash back]

Kí ức tắt vụt, để lại một khoảng trống nhão nhoẹt trong đầu tôi. Tôi đã yêu cô ấy, không phải vì những gì tôi đã biết hay những gì tôi sẽ thấy, mà vì ngay giây phút ấy, khi tình yêu là một thứ quá khó để nói thành lời...

/Phúc/

- End Chap 4 -


Tưởng mất rồi cơ mà thế nào lại tìm lại được :)) Bao h viết tiếp :*

Labels:


Sunday, December 16, 2007 11:55 PM written by Koten [top?] 0 comments
« Next
Previous »


Layout coded by Nicole. Icons from thefadingnight. Colors from ColorLovers
.