Tôi đã đứng chờ hơn 15 phút, trên một đôi dép cao 10 phân và giữa tiết trời ko lấy gì làm ấm áp cho lắm. Trong đầu cũng ko hề nghĩ tới việc sẽ rút điện thoại ra để gọi cho anh, vì biết rằng... nếu chưa xong việc, thì ngay cả khi tôi gọi, anh cũng sẽ ko bỏ mọi thứ để đến đón tôi.
Bữa tiệc đã tàn được một lúc khá lâu. Và mọi người dần về hết. Tôi nhấc gót chân mỏi nhừ, bước sang phía bên kia đường. Ở đấy tôi sẽ có cảm giác an toàn hơn, ko phải đón nhận những ánh mắt hay lời hỏi han như kiểu, "Người yêu chưa đến à?" hay là "Anh ấy đâu rồi?". Thật khó mà trả lời những câu hỏi kiểu đấy.
Cuối cùng thì cái điện thoại cũng chịu rung lên.
- Em đâu rồi?
- Đối diện cổng, anh nhìn thấy em chưa?
Tôi nghe tiếng dập máy đến cụp. 2 phút sau, xe của anh đỗ trước mặt tôi.
- Em đợi lâu ko? Mà sao lại đứng bên này?
Tôi ko nói gì, im lặng ngồi lên xe.
- Bữa tiệc vui chứ?
- Anh nghĩ em có vui ko khi tất cả đều có đôi có cặp, chỉ có em lẻ loi 1 mình?
- Em biết là anh bận rất nhiều việc mà?
- Em nghe cái lý do đó quen tai lắm rồi, anh tìm thêm lý do khác được ko?
- Anh cố gắng như thế ko phải vì tương lai của chúng mình hay sao?
- Phải rồi, tương lai của chúng mình. Trước khi đến được cái tương lai đấy thì em đã phát ngán vì cái hiện tại này rồi, anh có hiểu ko?
Anh im lặng ko nói gì nữa. Gần đây giữa chúng tôi luôn là những cuộc cãi vã kiểu như vậy. Kết thúc lại bằng sự tức giận của tôi và sự lặng thinh của anh. Tôi 24 tuổi, vẫn mang trong mình tính cách của một đứa trẻ con, thèm sự quan tâm và chiều chuộng. Anh 29 tuổi, già dặn, gia trưởng, thích áp đặt và bắt đầu những lo nghĩ của cuộc sống sau này. Nhiều người khi hiểu về tính cách của tôi và anh đều bật cười, nghĩ hai người làm sao mà hợp cho được cơ chứ? Thế mà anh đã đi bên cạnh cuộc sống của tôi. Suốt bấy nhiêu tháng năm dài.
Tôi yêu anh khi bắt đầu học Đại học năm thứ 3. Tình yêu khi ấy ngọt ngào như những viên kẹo mút. Nhưng rồi, cũng giống như ngậm quá nhiều kẹo sẽ khiến ng ta rát lưỡi, đôi khi tình yêu khiến người ta mệt mỏi đến trĩu lòng.
- Anh đã ăn tối chưa?
- Anh ăn rồi.
Giữa chúng tôi h phần nhiều là những khoảng lặng. Tôi thấy lòng mình vẫn yêu và thương anh. Nhưng lại có cảm giác như chiếc ly đang rạn vỡ. Lách tách, lách tách...
- Đợi chút nhé, anh vào mua bao thuốc.
- Nói bao nhiêu lần rồi ko biết, sao anh cứ hút thuốc nhiều thế nhỉ?
Anh chỉ cười trừ.
- Em uống gì ko, anh mua cho?
- Coca.
- Đêm rồi uống Coca ko tốt, để anh mua cho em 1 chai Lavie.
Anh ấy là vậy đấy. Có thể áp đặt suy nghĩ của mình lên tôi, nhưng lại tự cho phép mình làm mọi điều theo ý muốn.
- Này.
Anh trở ra, trên tay cầm theo lon Coca đưa tôi.
- Sao anh bảo uống Coca ko tốt cơ mà?
- Ko tốt cho sức khỏe, nhưng tốt cho tâm trạng của em lúc này.
Lon Coca trong đêm hôm đấy, đối với tôi còn hơn cả yêu thương.
0h- 7.10.08
![]() |
image: touchthevelvetsk-y |
Bữa tiệc đã tàn được một lúc khá lâu. Và mọi người dần về hết. Tôi nhấc gót chân mỏi nhừ, bước sang phía bên kia đường. Ở đấy tôi sẽ có cảm giác an toàn hơn, ko phải đón nhận những ánh mắt hay lời hỏi han như kiểu, "Người yêu chưa đến à?" hay là "Anh ấy đâu rồi?". Thật khó mà trả lời những câu hỏi kiểu đấy.
Cuối cùng thì cái điện thoại cũng chịu rung lên.
- Em đâu rồi?
- Đối diện cổng, anh nhìn thấy em chưa?
Tôi nghe tiếng dập máy đến cụp. 2 phút sau, xe của anh đỗ trước mặt tôi.
- Em đợi lâu ko? Mà sao lại đứng bên này?
Tôi ko nói gì, im lặng ngồi lên xe.
- Bữa tiệc vui chứ?
- Anh nghĩ em có vui ko khi tất cả đều có đôi có cặp, chỉ có em lẻ loi 1 mình?
- Em biết là anh bận rất nhiều việc mà?
- Em nghe cái lý do đó quen tai lắm rồi, anh tìm thêm lý do khác được ko?
- Anh cố gắng như thế ko phải vì tương lai của chúng mình hay sao?
- Phải rồi, tương lai của chúng mình. Trước khi đến được cái tương lai đấy thì em đã phát ngán vì cái hiện tại này rồi, anh có hiểu ko?
Anh im lặng ko nói gì nữa. Gần đây giữa chúng tôi luôn là những cuộc cãi vã kiểu như vậy. Kết thúc lại bằng sự tức giận của tôi và sự lặng thinh của anh. Tôi 24 tuổi, vẫn mang trong mình tính cách của một đứa trẻ con, thèm sự quan tâm và chiều chuộng. Anh 29 tuổi, già dặn, gia trưởng, thích áp đặt và bắt đầu những lo nghĩ của cuộc sống sau này. Nhiều người khi hiểu về tính cách của tôi và anh đều bật cười, nghĩ hai người làm sao mà hợp cho được cơ chứ? Thế mà anh đã đi bên cạnh cuộc sống của tôi. Suốt bấy nhiêu tháng năm dài.
Tôi yêu anh khi bắt đầu học Đại học năm thứ 3. Tình yêu khi ấy ngọt ngào như những viên kẹo mút. Nhưng rồi, cũng giống như ngậm quá nhiều kẹo sẽ khiến ng ta rát lưỡi, đôi khi tình yêu khiến người ta mệt mỏi đến trĩu lòng.
- Anh đã ăn tối chưa?
- Anh ăn rồi.
Giữa chúng tôi h phần nhiều là những khoảng lặng. Tôi thấy lòng mình vẫn yêu và thương anh. Nhưng lại có cảm giác như chiếc ly đang rạn vỡ. Lách tách, lách tách...
- Đợi chút nhé, anh vào mua bao thuốc.
- Nói bao nhiêu lần rồi ko biết, sao anh cứ hút thuốc nhiều thế nhỉ?
Anh chỉ cười trừ.
- Em uống gì ko, anh mua cho?
- Coca.
- Đêm rồi uống Coca ko tốt, để anh mua cho em 1 chai Lavie.
Anh ấy là vậy đấy. Có thể áp đặt suy nghĩ của mình lên tôi, nhưng lại tự cho phép mình làm mọi điều theo ý muốn.
- Này.
Anh trở ra, trên tay cầm theo lon Coca đưa tôi.
- Sao anh bảo uống Coca ko tốt cơ mà?
- Ko tốt cho sức khỏe, nhưng tốt cho tâm trạng của em lúc này.
![]() |
image: Sir-SiriX |
Lon Coca trong đêm hôm đấy, đối với tôi còn hơn cả yêu thương.
0h- 7.10.08
Labels: • truyện của tớ :') ღ
Tuesday, October 07, 2008 11:22 PM written by Koten [top?] 0 comments
