Phương nhận lại chiếc vé tàu từ tay người soát vé, rồi tiến dần về phía đường ray số 7.
Trời Hà Nội đã sang thu, những buổi tối bắt đầu hơi se lạnh.
Cô xốc lại chiếc ba lô trên vai, bước những bước dài và chắc chắn.
Hành lí đã cất xong xuôi, cô ngồi xuống ghế 53.
Ghế 53 và tàu SP4, chiếc ghế và con tàu này sẽ đưa cô đi xa Hà Nội.
Một số hành khách cuối cùng hối hả lên tàu.
9h 55.
Tàu bắt đầu chuyển bánh.
Đúng lúc đấy điện thoại chợt rung. Là bố.
- Bố ạ?
- Tàu đi chưa con?
- Bắt đầu khởi hành rồi ạ.
- Thế có ngồi cùng bạn nào ko?
Cúi mặt, Phương khẽ nói:
- Ko bố ạ, bọn nó ngồi toa khác.
- Con đi chơi vui vẻ nhé.
- Vâng... Con chào bố.
Dập máy.
Ko phải lần đầu Phương nói dối bố mẹ. Nhưng lần này trong cô trào dâng một cảm xúc khác lạ.
Khó lòng nói ra được.
ii
Người đàn ông ngồi sau gác chân lên thành ghế của cô.
Phương cảm thấy thực sự khó chịu, nhưng ko biết phải làm sao.
Tàu bắt đầu tăng tốc.
Tiếng ồn ào của những người ngồi cùng khoang,
Ánh đèn đường loang loáng,
Mùi chân của người đàn ông ngồi sau,
Tất cả làm cô thấy đầu mình đau buốt.
Hóa ra tàu chạy sát nhà dân đến thế, sát tới mức Phương có thể nhìn thấy cảnh 1 gia đình đang ăn bữa tối muộn.
Cô nhớ lại những ngày chủ nhật, mẹ quạt chả thơm điếc mũi.
Những hôm đấy mắt cô cay vì khói than.
Thế còn hôm nay...?
iii
Đứng từ cầu bên này nhìn sang, thấy ánh đèn xe qua lại đầy hối hả, nhận ra đấy là nơi mình vốn thuộc về.
Nhưng giờ đây lại đứng ngoài nó. Ko thể bước chân vào được.
Chú rối nhỏ tinh nghịch. Một ngày tự cầm kéo cắt đứt những sợi chỉ yêu thương. Lưỡi kéo lia đến đâu, thấy tay chân và cơ thể đổ sụp đến đấy. Lúc này mới nhận ra mình vốn dựa dẫm quá nhiều.
Ngã khuỵu.
Đến lúc này mới thấy... thực lòng mình rất sợ sự cô đơn.
Labels: • truyện của tớ :') ღ
Tuesday, September 23, 2008 12:15 AM written by Koten [top?] 0 comments
