![]() |
image: momoclax |
I
Cậu ấy thích tôi.
"Có đứa nào mù mới không nhìn ra điều đấy"- những lúc có hai người, Hải Linh thường chun mũi nói với tôi như thế. Tôi chỉ cười.
Tôi biết chứ. Biết là cậu ấy thích tôi. Nhưng thích thì sao? Tôi chưa bao giờ tự đặt câu hỏi: tình cảm của mình đối với cậu ấy là gì. Tôi ở bên cậu ấy, vì tôi thích cảm giác được cậu ấy quan tâm và làm theo những gì tôi nói. Chỉ đơn giản thế thôi.
II
Nhiều người nói rằng trên đời, việc gặp người này hay người khác là một việc đầy ngẫu nhiên. Một trò đùa của số phận.
Tôi nhớ lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy.
Đấy là trong một hiệu sách lúc về trưa. Hiệu khá vắng. Sau hơn 1 tiếng tìm kiếm, tôi nhặt ra được 9 quyển sách mà mình ưng ý. Tất nhiên tôi không thể mua hết cả 9 quyển được, học sinh nghèo mà.
Rất tình cờ, tôi quay sang người bên cạnh. Và đó chính là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cậu:
- Tớ phiền bạn 1 chút được ko?
Cậu ấy ngước mắt lên nhìn tôi. Và chưa để cậu ấy kịp đồng ý, tôi hỏi:
- Cậu thích nhất 2 con số nào?
- Hả?
Rõ ràng là cậu ấy rất ngạc nhiên. Nhưng dường như ko để tôi phải xấu hổ, cậu ấy cân nhắc 1 lúc rồi nói.
- Số 1 và số 9.
- Số 1... và số 9... - Vừa nói, tôi vừa đưa tay rút lấy quyển sách đầu tiên và quyển sách cuối cùng.
- Cho tớ hỏi bạn đang làm j đấy đc ko?
- Chọn sách để mua thôi. Tớ thích tất cả chỗ này, vì thế ko thể tự mình đưa ra quyết định được. Cảm ơn cậu nhé.
Và tôi đi ra quầy tính tiền, để lại cậu ấy đứng đó, cái nhìn ngơ ngác.
III
Thực ra, cuộc gặp gỡ đó không có gì là tình cờ cả. Tôi đã định trước là sẽ hỏi cậu ấy, vì tôi thấy trên cặp sách của cậu ấy có đính huy hiệu trường cấp 3 mà tôi sắp nhập học.
Phải nhớ thật kĩ lấy điều đó, không phải tất cả mọi chuyện trên đời này đều là sự tình cờ. Đôi khi nó có sự sắp xếp của 1 bàn tay tinh quái.
Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy, chính là 1 sự sắp xếp ko hơn.
IV
Thế nhưng việc tôi và cậu ấy học chung lớp, thì rõ ràng tôi không thể sắp đặt được. Số phận cũng có vai trò nhất định trong những chuyện như thế này, phải không?
Là cậu ấy đã nhận ra tôi trước.
Sau giờ sinh hoạt đầu tiên (được dành để giới thiệu các thành viên với nhau), cậu ấy đã tiến tới chỗ tôi và hỏi:
- Cô bạn ở hiệu sách ngày hôm nọ, nhớ tớ không?
Thực ra ngay từ khi cậu ấy tiến lại, tôi đã nhận ra cậu ấy rồi. Gì chứ, rõ ràng là tôi chủ động hỏi cậu ta, sao tôi có thể quên được.
Nhưng tỏ ra bất cần là một sở thích của tôi. Tôi thích mình có vẻ không để tâm đến một chuyện gì trên đời này. Tôi thích có cảm giác, tất cả những gì tôi làm đơn giản vì tôi làm thế theo bản tính. Không đọng lại nhiều suy nghĩ trong mình.
Vì sao tôi lại chọn cho mình kiểu suy nghĩ và cách sống như vậy? Chỉ vì tôi thích thế! Nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng đúng là vậy.
- Không nhớ.
Tôi thích mình có vẻ bất cần, chỉ đơn giản thế thôi.
V
Và cũng không biết từ khi nào, cậu ấy và tôi hay đi cùng nhau như vậy. Hải Linh là đứa bạn thân duy nhất của tôi suốt thời cấp 2 (lên cấp 3 tôi và nó đã mỗi đứa 1 trường, nhưng độ thân thiết thì ko hề suy giảm), đã phải phát bực vì lần nào thấy tôi cũng thấy cậu ấy kè kè.
"Thằng đấy thích mày à?"
Tôi chỉ cười.
VI
Tôi nhớ có 1 lần đã nói với cậu ấy:
- Ở chợ nhà tớ có một hàng tào phớ rất ngon. Nhưng nó chỉ đưa hàng vào lúc sáng tinh mơ cho các cửa hàng trong thành phố mà thôi. Hồi trước khi mẹ còn sống cùng 2 bố con, cứ thứ 7 hàng tuần mẹ lại dậy từ 4h sáng, ra đó mua tào phớ cho tớ ăn.
Àh, đến đây tôi phải ngừng lại 1 chút để giải thích. Năm tôi 9 tuổi, vào 1 buổi sáng tinh khôi, khi tôi tỉnh dậy, đã không còn thấy hơi ấm của mẹ bên cạnh mình. Và mãi mãi về sau, tôi cũng ko còn gặp lại hơi ấm đấy thêm 1 lần nào nữa.
Người thì bảo mẹ ko yêu bố, kẻ lại bảo mẹ đi theo tình yêu của đời mình.
Tôi ko rõ ai đúng ai sai, chỉ biết là năm tôi 9 tuổi, mẹ đã bỏ tôi mà đi.
VII
- Sao cậu không tự đi mua?
- Tớ tự đi mua á? 4h sáng, giờ đấy tớ còn phải ngủ. Cậu biết tật xấu của tớ mà.
Vừa nói tôi vừa cúi xuống, nhấp 1 ngụm nước.
Tật xấu đấy của tôi là ko bao giờ thức dậy được trước 7h sáng.
VIII
Bẵng đi 1 thời gian.
7h10', điện thoại của tôi reo. Là cậu ấy.
- Lần này biết khôn rồi đấy.
- Tớ sợ cậu rồi mà.
Có 1 lần cậu ấy gọi cho tôi lúc 5 rưỡi, vì tôi suốt ngày than thở mình quá yếu, nên cậu ấy muốn rủ tôi đi tập thể dục cùng. Và tôi đã quát thẳng vào điện thoại, dập máy và ko thèm nói chuyện với cậu ấy suốt 1 tuần.
Cậu ấy phải hứa ko bao giờ gọi cho tôi trước 7h sáng.
Tôi có những nguyên tắc của riêng mình. Tự đặt ra, và bắt cậu ấy phải tuân theo.
IX
- Oáp, có chuyện j thế?
- Cậu xuống nhà đi.
Tôi lếch thếch xuống mở cửa. Cậu ấy đã đứng ở ngoài cửa từ bao giờ. Cậu đưa cho tôi 1 cái phích nhỏ. Tôi mở ra. Bên trong là 1 âu tào phớ vẫn còn nóng hổi. Cậu ấy đã vì tôi mà dậy từ lúc 4h sáng, đứng đó chờ mua và mang đến cho tôi.
Nếu tôi là đứa con gái thông thường, tôi sẽ òa khóc vì cảm động.
Tôi cũng òa khóc. Nhưng tôi ném thẳng âu tào phớ đấy xuống đất. Tôi nhìn cậu, đôi mắt ngân ngấn nước:
- Tớ ko thể dậy sớm, nhưng vì tớ bố có thể xếp hàng thậm chí từ 2h sáng để mua cho tớ món đồ tớ muốn ăn. Điều duy nhất khiến tớ ko ăn lại món tào phớ, vì nó sẽ khiến tớ phải nhớ về mẹ.
Cậu ấy sững lại nhìn tôi, ko nói gì. Tôi vẫn khóc, thậm chí giờ đã nấc ko nói nên lời.
- Cậu muốn gợi lại nỗi đau của con bé 9 tuổi trong tớ phải ko?
Tôi đóng sầm cửa lại trước mặt cậu ấy.
Thực sự tôi có buồn đến mức đó đi chăng nữa, vì những gì cậu ấy đã làm cho tôi, tôi đáng lẽ ko nên cư xử như vậy. Nhưng cậu ấy đã quá tốt với tôi. Và tôi đã lợi dụng lòng tốt của cậu ấy, biến cậu ấy thành một kẻ đáng thương.
Điện thoại lại rung lên. Cậu ấy nhắn tin cho tôi, chỉ có ba chữ
"Tớ xin lỗi"
9h sáng, tôi dắt xe ra khỏi nhà. Trên sân trước, tôi tuyệt nhiên ko thấy một miếng tào phớ nào còn đọng lại.
Là cậu ấy đã vì tôi, quét sạch những kỉ vật đau thương ấy đi.
X
Quả thực tôi là một người tính tình quái đản. Tôi hay có những việc làm và suy nghĩ khác người.
Đến đây thì chắc ai cũng phải công nhận như thế.
Một lần tôi và cậu trên đường về nhà. Đang nói chuyện rôm rả, chợt tôi im bặt, đạp tiến hẳn lên bỏ mặc câu ở dưới.
Tôi nhìn thấy 1 người đi đường quên ko gạt chân chống, nên cố đuổi theo để nhắc người ta.
Hay thỉnh thoảng đang đi, tôi nhảy xuống xe. Cậu ấy dừng lại, hỏi có chuyện j vậy? Tôi bảo "Tớ muốn dắt xe đi dạo, cậu cứ về trước đi".
Chiều hôm đấy, cậu ấy đã dắt xe, đi bộ cùng tôi suốt 4 tiếng đồng hồ.
XI
Sau này, khi cậu ấy ko còn ở bên cạnh tôi nữa (còn vì sao lại thế, thì tôi sẽ kể lại sau), tôi mới thấu hiểu cái cảm giác thiếu cậu ấy. Chống chếnh đến mức nào.
Khi có cậu ấy, tôi ko yêu ai. Khi mất cậu ấy, tôi bắt đầu đi tìm tình yêu cho mình.
Đó là 1 anh chàng hơn tôi 3 tuổi.
1 lần, tôi và anh ta hò hẹn trong 1 quán cafe. Từ góc này nhìn sang, sẽ thấy tòa khách sạn 28 tầng bên kia đường. Tôi hỏi:
- Ko biết từ bên tầng cao nhất của tòa nhà bên đấy phóng máy bay giấy, thì bên này có nhìn thấy được ko nhỉ?
Anh ta quả là 1 người thông minh, biết rằng tôi đang đưa ra 1 thử thách tình cảm. Anh nói:
- Nếu em muốn biết, anh có thể lên đó phi thử 1 chiếc máy bay giấy xuống.
Anh ấy biến mất, 10 phút sau gọi điện cho tôi.
- Em chờ xem nhé.
- Chỉ mất 10 phút, anh lên đó bằng cách nào mà nhanh thế?
- Có cầu thang máy lên thẳng tầng 28 mà.
Tôi ko chờ xem chiếc máy bay giấy của anh ta, đứng dậy trả tiền và đi về.
Cách đây 5 năm, vào 1 ngày thành phố cắt điện, đứng ăn kem dưới tòa nhà ấy, tôi đã 1 lần hỏi cậu ấy câu tương tự. Câu đã leo 28 tầng, chỉ để cho tôi xem liệu có thể nhìn thấy máy bay giấy từ tầng thượng phóng xuống hay ko.
Mãi đến tận bây giờ, tôi mới nhận ra, mình đã yêu cậu ấy kể từ giây phút đó.
XII
Việc cậu ấy rời xa tôi, hoàn toàn là do sự ngu ngốc của chính tôi mà thôi.
Hôm đó tôi đi chơi cùng Hải Linh. Chúng tôi cần băng qua đường. Hải Linh đã bấm phải 10 lần cái đèn tín hiệu dành cho ng đi bộ. Tôi cười bảo: "Cho dù đèn có đỏ, thì mấy cái xe đó cũng phóng như điên mà thôi"
Và quả thực là tôi đã đúng. Hải Linh ko gặp chuyện j, nhưng tôi bị 1 cái xe máy "phóng như điên" đâm thẳng vào người. Thứ cuối cùng tôi nhìn thấy là bầu trời xanh ngắt. Rồi tôi lịm dần đi.
XIII
Cậu ấy hoảng loạn chạy vào tìm tôi. Lúc này thì tôi đã tỉnh, ngồi bần thần trên giường bệnh. Cậu ấy nhìn tôi, thở phào:
- Ơn trời, cậu ko sao.
- Ko sao? Cậu nghĩ tớ ko sao à?
- Tớ trông cậu vẫn mạnh khỏe đấy thôi.
- Àh ừh, mạnh khỏe. Nếu ko tính đến việc giờ đây tớ chẳng thể nào đi lại được nữa.
Cậu ấy dường như ko tin vào tai mình. Nhìn tôi rồi hỏi lại:
- Cậu nói gì cơ?
- Đừng có bắt tớ phải nhắc đi nhắc lại những thứ khiến tớ đau lòng!
- Sẽ bình phục lại mà, có phải ko?
- Im đi và đừng nói j nữa. Tớ sẽ tàn phế suốt đời, cậu vui chưa?
Tôi chưa kịp khóc thì mắt cậu ấy đã đỏ. Im lặng 1 hồi rồi cậu nói:
- Chẳng sao cả, tớ sẽ chăm sóc cậu suốt đời.
Tôi cười phá lên:
- Cái gì cơ? "Chăm sóc cậu suốt đời"? Làm ơn lớn 1 chút đi. Cậu nghĩ ai sẽ tự nguyện gắn bó cả cuộc đời mình với một người tàn phế chứ? Đây là thực tế chứ ko phải truyện cổ tích. Cậu về đi, tớ ko muốn nghe cậu nói thêm 1 câu nào nữa.
Cậu ấy vẫn đứng im ở đó. Rồi cậu ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt đầy âu yếm:
- Tớ yêu cậu.
Lần này thì tôi dằn từng tiếng một:
- Yêu tớ? Thì sao nào? Cậu có thể mỗi ngày giúp tớ vào nhà vệ sinh 7 lần, tắm giặt, lo toan từ việc ăn đến việc ngủ cho tớ mà trong lòng ko 1 lời oán thán dc ko? Ko tình yêu nào làm đc điều đấy cả. Về trc khi tớ ném cái gối này vào mặt cậu. Về ngay.
Cậu ấy nhìn tôi. Và bỏ đi.
XIV
Có 1 lần cậu ấy dẫn tôi đi ngắm hoa cải. Đường ra đấy vừa xa vừa lắm cát. Tôi vừa bước đi vừa ấm ức:
- Cậu ko thể chọn hôm nào tớ đi dép bằng để ra đây được à?
Hôm đó tôi đi một đôi dép khá cao, và mỗi lần bước là 1 lần sụt cát. Nhưng với tính cách của mình, tôi biết nếu hôm đó đi tông, tôi cũng sẽ kêu gào vì cát dính đầy chân. Tính cách tôi là vậy.
Cậu ấy ko nói ko rằng, khom lưng xuống và bảo:
- Lên đây tớ cõng.
Tôi coi đó là 1 việc đương nhiên, vẫn ko thôi cằn nhằn:
- Lẽ ra tớ phải bắt cậu làm việc này sớm hơn.
Giờ đây nghĩ lại, tôi mới nhận ra, cậu ấy đã cõng tôi suốt ngày hôm đó.
Quả thực là đôi chân ấy, có thể đứng vững để cõng tôi suốt cả cuộc đời.
XV
Có quá đáng ko nếu tôi thú nhận, việc tôi nói mình bị tàn phế chỉ là một trò nói dối ko hơn? Thực ra tôi bị gãy xương, nhưng bác sĩ bảo sẽ sớm liền như cũ. Tôi chỉ là muốn cậu ấy phải lo lắng cho mình.
Tôi đã nói rồi, tôi rất thích thú cái cảm giác đc cậu ấy quan tâm.
XVI
Khi biết tôi ko bị làm sao, cậu ấy đã tát tôi.
Cậu ấy chưa bao giờ cãi lại lời tôi, chưa bao h làm một điều j khiến tôi phải buồn hay đau đớn.
Vậy mà ngày hôm đấy cậu ấy đã tát tôi.
Và tôi thấy mình đã thực sự mất cậu ấy rồi.
XVII
Nửa tháng sau, tôi xuất viện. Vì tính kiêu ngạo, tôi ko cho phép mình đến tìm và xin lỗi cậu ấy. Gì chứ? Tôi chỉ đùa cậu ấy 1 chút, còn cậu ấy đã tát thẳng vào mặt tôi. Tôi ko bắt cậu ấy xin lỗi thì thôi.
Nhưng nửa tháng nữa trôi qua từ khi tôi xuất viện. Rồi 1 tháng. Ko thấy cậu ấy xuất hiện. Khi tôi ko kìm lòng đc nữa, đến tìm cậu ấy, thì hay tin...
Cậu ấy đã chuyển nhà đi cách đấy 6 ngày.
Nếu tôi đến sớm hơn 1 tuần, thì có lẽ tôi sẽ ko mất cậu ấy dễ dàng như thế.
Tôi ko thể thở được, mọi cảm giác như bị tê cứng lại.
Món quà cậu ấy để lại, nhờ người hàng xóm chuyển cho tôi, là 7 quyển sách tôi đã ko thể mua được ngày đầu tiên đó.
Tôi thấy mình bật khóc. Lần đầu tiên tôi đã khóc vì cậu ấy.
Cậu ấy đã bỏ tôi đi thật rồi.
XVIII
Giáng sinh năm ấy, tôi nhận được tin nhắn từ 1 số điện thoại lạ.
"Có thật là tình yêu ko đủ để người ta hi sinh vì người mình yêu ko?"
Tôi biết chắc bên kia là cậu ấy. Đó là câu hỏi cho cuộc nói chuyện dang dở trong bệnh viện. Cậu ấy vẫn muốn tôi phải thừa nhận là mình sai?
Nhưng lại một lần nữa, con bé hiếu thắng và ích kỉ trong tôi ko cho phép mình thua cuộc.
"Đúng là như thế đấy, thứ ng ta yêu nhất là chính bản thân mình"
Tôi bấm send. Thực tình lúc đó, nếu có thể giữ tin nhắn lại, đến giây cuối cùng tôi đã muốn làm điều đấy. Nhưng tôi ko thể.
Tin nhắn đó và cả cậu ấy, tôi đều ko giữ lại được.
Cậu ấy ko bao giờ còn liên lạc lại với tôi.
XIX
Chương cuối buồn quá, viết rồi mà muốn xóa đi viết lại =(
Lần đầu gặp câu ấy, tôi 15 tuổi, chia tay cậu ấy khi tôi 22. Cũng đã là 1 quãng thời gian dài, trong cuộc đời tôi ko còn dịp nhắc lại tên cậu ấy. Tôi giờ đã đi làm, công việc ổn định. Để quên cậu ấy, tôi đã lao đầu vào nhiều hoạt động khác nhau.
Tất cả lại là 1 sự vô tình, khi tôi gặp lại cậu ấy lần cuối. Đó là một lần tôi thay mặt công ty đến ủng hộ cho những người tàn phế.
Tôi có trí tưởng tượng phong phú thế nào, cũng ko thể tin có ngày tôi và cậu ấy lại gặp nhau như thế.
- Thái Phong?
- Yến Nhi?
- Chuyện này là sao? - Tôi ngỡ ngàng, ko còn biết dùng từ j để hỏi.
- Chẳng sao cả, tớ ko cẩn thận, và đúng lúc đấy 1 chiếc xe băng qua đường.
Trò đùa nghiệt ngã. Ngày xưa tôi đã tự mình bịa nên câu truyện ấy, để đến hôm nay gặp lại, cậu ấy lại ngồi trên chiếc xe lăn.
- Thôi, tớ nghĩ là có rất nhiều ng đang đợi cậu trong kia. Tớ đi trước.
Cậu ấy quay xe đi.
- Thái Phong!
- Hả?
- Có thể cậu ko biết... Đến tận lúc cậu bỏ tớ đi, tớ mới nhận ra là tớ yêu cậu nhiều như thế nào.
- Nhưng tình yêu đâu thể đủ để ng ta hi sinh vì người mình yêu?
Tôi nghẹn lại ko nói lên lời. Trước khi tôi kịp phản ứng j, cậu ấy đã đi khuất.
XX
Cậu ấy thích tôi. Không, phải nói là yêu tôi mới đúng.
Và mãi mãi về sau này, tôi cũng ko thể tìm được 1 người con trai nào khác, yêu tôi nhiều như cậu ấy đã từng yêu...
Cũng như tôi ko bao giờ có thể yêu ng nào bằng tình yêu tôi dành cho cậu ấy.
Nhưng yêu thì sao chứ? Rốt cuộc tôi và cậu ấy cũng ko thể nắm tay nhau đi suốt cuộc đời.
Sợi dây tình cảm ấy chính tôi là người đã để tuột rơi.
Trong bóng tối, mắt tôi nhòa nước.
Cố gắng mò mẫm,
nhưng rốt cuộc vẫn ko thể nào lần tìm lại được.
Và tôi đã bước nốt cuộc đời mình mà ko có tình yêu.
~ The End ~
Dạo này mình đọc nhiều truyện của Trung Quốc quá nên lậm, viết h có mùi Trung Quốc, tên nhân vật cũng phải có tí kiếm hiệp, haha.
15.9.2008.
Labels: • truyện của tớ :') ღ
Monday, September 15, 2008 1:48 AM written by Koten [top?] 0 comments
