profile tags— i ♥ archive main page? misc. . .
{the center of my world}
Em đã từng biết gấp cho mình những ước mơ

Gửi quá khứ của chính mình... và anh ^^


"If loving you is wrong, I dont want to be right....
My love is forever, like the sun always shines..."

Ngày ấy, khi em vẫn còn trẻ con và hồn nhiên nhiều lắm, em quen anh một cách tình cờ… Ko hẳn là tình yêu, nhưng hơn hẳn 1 tình bạn, em thấy vui khi bên cạnh có 1 người “chịu” hiểu mình… Dùng từ “chịu” cũng đúng thôi, vì theo như một số người, em là kẻ tính tình lập dị- theo 1 cách nào đó. Ko đến mức quái gở, nhưng ít nhiều làm người ta ko muốn tiếp xúc quá gần…

Giờ đây khi cố bắt mình nhớ lại, em ko thể mường tựa ra bất cứ 1 hình ảnh rõ ràng nào về anh trong tâm trí em… tất cả như những mảng màu sắc đan chéo vào nhau, lẫn lộn… Và ngay cả khi em cố gắng, cũng chỉ có những vệt màu kí ức nhợt nhạt chạy vụt qua...



- Không được vì anh mà buồn hay chểnh mảng việc học hành, nhớ chưa?

- Có lẽ lần này đi không mang được nhiều. Àh nhưng anh mang 18 bức thư em gửi cho anh hôm sinh nhật đấy.

- Đang nghe bài “Ước gì”, tự nhiên muốn nói chuyện với em thôi. Thỉnh thoảng nháy vào số này, anh gọi lại anh em mình tâm sự nhé.

- Em có hạnh-phúc không?



Ngày ấy, em vẫn giữ thói quen, mỗi lần nhớ đến anh lại gấp 1 ngôi sao. Và cho vào lọ. Bởi em nghe người ta nói (hay thực ra là chính em tự nói với lòng mình), rằng nếu có ai đó nhớ 1 người đủ 999 lần, và gấp đủ 999 ngôi sao, thì tình yêu của người đó sẽ trở thành vĩnh cửu... và 1 điều ước của người đó sắp trở thành hiện thực. Và em nuôi mơ ước đấy của mình hết ngày này, qua ngày khác.

Hạnh phúc là những thứ nhỏ nhoi và đơn giản, như những ngôi sao màu xanh, màu đỏ; em vẫn thường gấp thả vào lọ mỗi ngày….




Có một lần trong phút cao hứng em đã nói với anh, mỗi người sinh ra đều có 1 sứ mệnh, và nếu sứ mệnh đó là làm em hạnh phúc, thì ngay từ lần đầu tiên gặp, em đã có cảm giác anh chính là người duy nhất có thể hoàn thành sứ mệnh đó. Đấy là những lời nói rất thật lòng, nhưng lại là những lời nói của 1 đứa trẻ chưa đủ lớn, anh à : )

Bây giờ, khi em đã qua cái tuổi mộng mơ, khi em ko thể bắt mình cầm bút lên là sẽ viết, em biết rằng mỗi người có nhiều sứ mệnh lớn lao, và ko người nào phải chịu trách nhiệm về hạnh phúc của người nào… Và em nhận ra có những điều ko như ngày xưa em từng nghĩ. Buồn cười, anh nhỉ?

Chính ngày em nhận ra điều đó, cũng là ngày em bỏ hẳn thói quen gấp những ngôi sao… Những ước mơ ko phải cứ gấp thả là sẽ thành hiện thực, có lẽ đúng là em đã quá lớn, để phải tự bắt mình bỏ qua những thứ trẻ con (dù trong lòng thực tình em ko muốn) mất rồi…

Nhưng mỗi lần nhớ đến anh, hay đơn giản là nhìn vào lọ sao ngày ấy… Em lại thấy 1 niềm vui nho nhỏ… giống như kiểu đứa trẻ bất chợt bắt gặp trong túi áo mình chiếc kẹo mút nó vẫn thường ăn

Em đã từng mơ về một tình yêu hoàn hảo, sẽ theo em suốt cả cuộc đời… Nhưng giờ đây, ngay cả khi em biết điều đấy chẳng bao giờ trở thành sự thật, thì em cũng ko cảm thấy buồn như ngày xưa nữa… Bởi vì cứ mỗi lần nhìn lại tình cảm của mình ngày ấy, em lại thấy hãnh diện và tự hào…

Vì em đã từng yêu anh nhiều hơn em có thể…

Và vì em đã từng biết gấp cho mình những ước mơ…


Labels: ,


Monday, September 08, 2008 11:50 PM written by Koten [top?] 0 comments
« Next
Previous »


Layout coded by Nicole. Icons from thefadingnight. Colors from ColorLovers
.