profile tags— i ♥ archive main page? misc. . .
{the center of my world}
Gửi 1 người


Mày àh, đã lâu rồi tao ko viết lách, h việc viết blog đối với tao kô dễ dàng chút nào. Thay đổi 1 thói quen vật lý kô hề đơn giản, nhưng nếu đó là thói quen tình cảm thì có lẽ còn khó khăn hơn. Từ trước đến h, tao luôn nghĩ rằng, đã là BH thì phải có 15 đứa. Đó đã trở thành 1 thói quen của tao, và nếu chỉ cần thiếu bất cứ 1 đứa nào thì với tao BH ko còn là BH nữa.
Ngày hôm nọ nghe mày nói vậy, tao đã thực sự shock và buồn : ( Buồn vì nếu mày quyết tâm làm thế, nghĩa là BH sẽ vỡ tan mất. Nhưng buồn hơn vì những suy nghĩ của mày, vì không ngờ tao đã không hiểu mày đến thế. Từ sau ngày tốt nghiệp cấp 3, đúng là chúng ta đã thực sự xa nhau, nhưng tao kô ngờ khoảng cách ấy nó lớn đến vậy. Nguỵ biện rằng mỗi đứa có những công việc riêng để làm j, khi thực sự chúng ta đã kô còn quan tâm đến nhau nhiều như ngày trước. Nhưng kô quan tâm nhiều đc nữa, đâu có nghĩa là ko còn quan tâm đến nhau. 2 khái niệm này nó khác nhau nhiều lắm. Đứa nào h cũng có những bận rộn riêng, đôi khi muốn quan tâm đến nhau nhưng lại sợ. Sợ rằng sự quan tâm của mình gây phiền phức đến người khác. Mày có để ý không khi h lên mạng, đứa nào cũng treo biển Biziiii. Mỗi đứa tự thu mình vào 1 thế giới riêng, tao cũng thế, mà mày cũng thế. Đã có thời gian tao thực sự khủng hoảng, khi đi với chúng mày tao kô còn gặp lại những cảm xúc của ngày xưa. Vì tao là con người vin nhiều vào quá khứ, đã có quá nhiều người trách cứ tao vì cái tính cách này.Tao luôn ước ao có 1 cái đồng hồ, để khi tao quay kim giờ, kim phút thì nó sẽ trở lại 1 thời điểm nào đó đã qua. Nhưng chẳng bao h có điều đó cả, phải không mày. Thời gian cứ trôi và mỗi người đều phải sống tiếp, không thể dừng chân quá lâu ở một chỗ được.

Vẫn biết là như thế... 
Nhưng quá khứ kô phải là thứ để thi thoảng ôn lại, hay gặm nhấm mỗi khi buồn; bởi vì nó là nền tảng của tương lai. Nghe thật sáo rỗng nhưng mà đúng là như thế. Giống như 1 cái cây kô thể lớn nếu mày chặt mất gốc. Có thể bây h, mày đang treo lên ngọn của cái cây, hướng tới nhiều thứ khác. Nhưng đến 1 ngày khi mày đã già, điều lớn lao nhất mày ao ước là được ngồi tựa mình vào gôc cây mà nghỉ. Cái cây lớn lên không thể phụ nhận được vai trò của cái gốc, mày có nghĩ thế kô...
Mày nói rằng, BH đã từng hiểu, nhưng bây giờ thì kô. Thế mày có bao h nghĩ là mày đã cho ng khác cơ hội hiểu mày hay chưa. Nếu thực sự coi chúng tao là bạn, khi gặp khó khăn, sao mày kô tìm đến bọn tao. Mày nói rằng mày bị cô lập, nhưng mà có nghĩ rằng chính mày tách bản thân ra khỏi mọi người? Nếu thực sự coi nhau là bạn, khi thấy bọn tao sai mày có thể thẳng thắn nói ra mà. Nhưng mày đã im lặng, bởi vì mày sợ làm mất lòng mọi người, sợ rằng việc đó sẽ làm BH bất hoà rồi đi đến lục đục, mày 1 mình ôm nỗi tức mà kô hề biết rằng làm vậy chỉ là làm khổ chính mình. Vết thương khi còn nhỏ sẽ rất dễ xử lí, chỉ cần 1 chút thuốc sát trùng. Nhưng để nó sưng tấy lên rồi, thì có phẫu thuật cũng để lại di chứng. Để đến khi không chịu đựng được nữa mày lại bỏ nhóm mà đi. Nếu mày thực sự xem trọng BH, thực sự yêu quý BH, mày đã phải là người cố gìn giữ nhóm đến cùng. Mày chưa 1 lần bảo tất cả ngồi nói chuyện lại với nhau thẳng thắn, h mày chỉ kêu mệt mỏi và rồi là rời bỏ nhóm. Nếu thực sự yêu thì sẽ kô dễ dàng bỏ cuộc. Mày có thể coi những việc này là ngu ngốc, theo cách nói của mày là ko care. Nhưng bọn tao vẫn làm, bởi vì bọn tao thực sự yêu quý BH. Và cả mày nữa, Thư àh. Nhớ câu tao nói chứ? Một nửa cái bánh mì thì vẫn là cái bánh mì, nhưng một nửa gia đình thì kô còn là gia đình nữa. Câu này tao học được từ 1 ng, và h tao muốn nói cho mày biết nữa. Để mày biết rằng, có nhiều thứ có thể chia cắt, nhưng có những thứ ko thể làm thế đc... Chẳng lẽ không thể cố gắng thêm 1 lần nữa sao?
Hạt ngọc trai đã lấy ra khỏi con trai không thể lớn thêm được, nhưng thế nào chăng nữa nó vẫn là hạt ngọc trai. Dù nó có bị xước hay mờ, thì vẫn luôn có 1 hạt cát ở trong nhân, tao vẫn luôn tin là như thế.
Có thể mày đã quên, nhưng tao thì vẫn nhớ. Có 1 lần, sau khi nghe tao kể cho mày nghe sự tích về con Kitty, mày đã nói 1 câu rằng: "Mày sẽ luôn ở đây nghe tao nói, phải kô, con mèo ko có miệng" : ) H tao chỉ muốn nói rằng, nhớ nhé, sẽ luôn có ít nhất 1 người lắng nghe mày...

Labels:


Friday, May 25, 2007 11:22 PM written by Koten [top?] 0 comments
« Next
Previous »


Layout coded by Nicole. Icons from thefadingnight. Colors from ColorLovers
.