
Căn phòng nhỏ với 4 bức tường kín mít…
Không gian hẹp và chật chội… Kô đủ cho cô thấy thoải mái hơn mỗi khi trở về nhà…
Niềm an ủi duy nhất… Nơi duy nhất mang lại niềm vui cho cô… ấy là cánh cửa sổ nhỏ mở ra ngoài trời… Cánh cửa mà nếu mở rồi trèo ra lan can, cô có thể thấy cả bầu trời sao…
Cô thường khép chặt cửa phòng lại, lặng lẽ trèo ra cái lan can cũng nhỏ xíu như cái phòng của mình… Ngồi trên bậu cửa sổ… hơi bất tiện 1 chút… Nhưng cũng chẳng sao, vì ở đây cô có thể thoái mái ngắm nhìn bầu trời sao… Cứ có cảm giác như cả thế giới là của mình… Chỉ ngồi lặng thinh… Giản dị nhưng bình yên…
Cô thích mưa. Thích những lúc đi trong mưa… thích cảm giác nước mưa tát vào mặt… Lạnh buốt. Run rẩy. Nhưng lại nhẹ nhõm.
Cô thích mùa đông. Thích những bộ quần áo đủ màu, ai nấy béo tròn như con gấu. Thích cảm giác run run khi gió bấc thổi. Thích cả cây kem ăn buốt hết họng.
Nhưng không bao giờ cô có được trọn vẹn những gì mình thích. Những ngày mưa hay những ngày có gió, trời chẳng có sao… Niềm vui nho nhỏ kô đến quá nhiều một lúc… Như một người ăn dè, ko thể cắn chiếc bánh mình thích nhiều hơn 1 miếng…
Nhưng ngày hôm nay là một ngày đặc biệt. Vì có mưa. Và có sao. Lần đầu tiên cô gặp được bầu trời sao sau cơn mưa… Lặng người… Ừh thì kô nghĩ gì cả… căn bản cô cũng ko muốn đầu óc mình phải nghĩ gì lúc này. Chỉ lại là đơn giản ngồi lặng thinh. Giản dị nhưng yên bình…
Nhưng ngày hôm nay là một ngày đặc biệt. Vì lần đầu cô nhìn thấy sao băng… Lúng túng. Đắn đo quá lâu để đến khi vừa thốt lên “Con ước là…” thì ngôi sao băng ấy tắt vụt. Cơ hội đến trong tay nhưng cô lại bỏ lỡ… Ngốc nghếch…
Có người nói nếu đứng trên ngôi sao đấy mà nhìn về trái đất, thì sẽ thấy được quá khứ của chính mình. Cô cứ tự hỏi nếu một ngày mình đứng ở đấy, nhìn về trái đất, thấy chính mình thì sẽ như thế nào… Nhưng chẳng bao giờ có được điều đó cả… Cô thích sao thật, nhưng nó chẳng phải của cô… mà cô cũng chẳng có cách nào biến nó thành của mình…
Giống hệt như cái cảm xúc cô dành cho cậu… Thích… nhưng chẳng có cách nào biến cậu thành của mình… Nhưng nó đã trở thành thói quen và niềm vui của cô… Đứng từ xa ngắm cậu…
Cô cũng ko thể đến gần cậu… nhưng điều đấy kô ngăn cô tự nghĩ tới những viễn cảnh không có thực… Khúc khích cười một mình… Rồi thôi…
“Đi ngủ đi Hà, mấy giờ rồi còn ngồi đấy”…
Tiếng mẹ nhắc kéo cô về hiện tại. Cô khép cánh cửa lại… Kéo rèm… Để lại sau lưng… bầu trời sao…
Và cậu…
10h 49m- 19.7.2006
Labels: • truyện của tớ :') ღ
Wednesday, July 19, 2006 11:10 PM written by Koten [top?] 0 comments
