1 chương trong truyện viết gần đây nhất.
III
Bật chợt vào một buổi sáng đầu hè năm ấy, cô ấy xuất hiện với váy hoa và mũ rộng vành, đứng trước cửa nhà tôi và bảo:
- Đi biển thôi.
Tôi thật phát điên lên với kiểu thích là làm của cô ấy. Không thể cứ chiều hết lần này tới lần khác đc - tôi nghĩ thầm trong bụng - nhất định lần này mình sẽ không nghe theo.
Thế mà, 30' sau, chúng tôi xuất phát.
Trên xe cô ấy không ngừng hát mãi: biển trong xanh quá, cát trắng nơi bờ chân ... Đảm bảo đó không phải là 1 bài hát nào cả, chỉ là sự ngẫu hứng của cô ấy mà thôi.
- Sao có vẻ hứng thú vậy?
- Thích ko, chơi với Linh là bất cứ lúc nào cũng có thể đc đi chơi - nói rồi cô ấy cười tít mắt.
- Ai thèm thích ~ tôi lẩm bẩm mấy từ đó rồi quay sang bên.
Chợt cô ấy giật giật tay áo tôi, mặt vương chút buồn rầu.
- Gì thế?
- Quên mang máy ảnh rồi.
- Đẹp lắm đấy mà đòi chụp ảnh.
- Nên lúc nào tớ bảo cậu chụp, là cậu phải ghi nhớ thật sâu hình ảnh của tớ lúc đó đấy, nhớ chưa?
- Điên.
- Hứa đấy.
- Thôi để cho tớ ngủ!
Bây giờ nghĩ lại, tôi thực tình phải khuyên các bạn nên đi biển vào ngày đầu tuần, chỉ có lúc đó bạn mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp thực sự của biển.
Cô ấy để chân trần, chạy trên bãi cát hết vòng này tới vòng khác.
- Ghét quá.
- Sao mà ghét?
- Sóng biển cứ cuốn hết dấu chân tớ đi.
- Tất nhiên là phải thế rồi?!?
- Tất nhiên j chứ, tớ ghét thế lắm.
Tôi im lặng, chẳng hiểu cô ấy định nói j.
- Liệu có lúc nào có điều j đấy cuốn hình ảnh của tớ ra khỏi đầu cậu không?
- ...
- Nên tớ phải tranh thủ ghi lại càng nhiều dấu chân càng tốt.
- Cậu dẫm nát bét hết cát h - tôi lầm bầm.
- Đồ ngốc, đã là cát thì làm sao mà nát bét được? - cô ấy vừa nói vừa cười khanh khách.
- ....
- Chụp tớ đi.
- Làm j có máy ảnh.
- Thế câu phải nhớ thật rõ hình ảnh của tớ lúc này nhé.
Cô ấy quả thực là cô gái thông minh nhất tôi đã từng gặp. Dấu chân mà cô ấy để lại, và hình ảnh cô ấy lấp lánh, sáng rực rỡ bên bờ biển ~ cả cuộc đời này không thể bị cuốn trôi trong tôi.
Trời dần đổ về chiều, cô ấy đã không còn tung tăng trên cát nữa. Gác đôi dép lại thành cái ghế, cô ấy ngồi xuống bên tôi
- Đẹp ghê nhỉ?
- Gì chứ?
- Hoàng hôn ấy.
- À...
- Thật là muốn giữ mãi cảnh này lại.
- Cảnh đẹp chẳng qua vì có tớ ngồi cùng thôi.
- Gì chứ?
- Không đúng à?
- Hì, thực ra thì cũng đúng.
Cô ấy lấy tay, vê vê cát thành những hình thù không thể xác định được. Rồi chợt dừng tay, ngước mắt sang tôi hỏi:
- Cậu thấy tớ có phải người tốt không?
- Hả?
- Người tốt ý, tớ ấy.
Cô ấy nhìn sâu vào đôi mắt tôi và hỏi, nên dù có muốn trêu tức cô ấy, tôi cũng không thể kiềm được câu trả lời thực lòng
- Có.
- Thật hả?
- Ừhm.
- Tớ cũng từng luôn nghĩ như thế. - nói rồi cô ấy lại cười.
- "Từng" là sao?
- Tớ sợ bị người ta ghét kinh khủng.
- Hả?
- Nghĩa là ấy, tớ rất sợ cảm giác bị người ta ghét bỏ. Vì thế nên tớ cố gắng làm mọi việc để được mọi người yêu quý. Giống như kiểu cho bọn trẻ con kẹo để được chúng nó thích mình ấy.
- Có phải ai cho bọn trẻ con kẹo cũng được bọn nó thích đâu mà.
- Thế hả?
- Tin tớ đi, thật đấy.
- Dù sao đó cũng chỉ là cách nói thôi. Tóm lại là tớ làm việc tốt để được thỏa mãn trong cái cảm giác được người ta quý mến. Nhiều khi mệt muốn chết hoặc không thích làm điều đó lắm đâu. Nhưng vẫn cứ làm, như kiểu thói quen ý - nói rồi lại quay sang tôi cười.
- Cả cười cũng là thói quen hả?
- Cái gì cơ?
- Lúc nào cũng hớn hở cười, đó cũng là thói quen tập được để mọi người yêu quý hả?
- Có lẽ là như vậy - nói rồi lại cười với tôi.
Không hiểu vì lý do gì, mà lúc đó, tôi thấy nụ cười đấy của cô ấy trở nên méo mó kinh khủng. "Cười như một thói quen để được người ta yêu mến" ~ tôi cay đắng nghĩ từng chữ một. Rồi không hiểu sao, một nỗi tức giận trào lên trong tôi.
Tôi đứng lên, phủi quần và nói:
- Thế thì tớ rút lại những lời nói cậu là người tốt. Tớ cứ nghĩ cậu tốt, nhưng thật ra cậu cũng chỉ như những người khác, toan tính cho chính mình. Thậm chí còn đáng sợ hơn.
Tôi quay lại nhìn thẳng vào mặt cô ấy:
- Cậu còn toan tính thành bản chất rồi ấy chứ.
Để mặc cô ấy ngồi trên bãi biển, tôi bỏ về.
Tôi thật phát điên với cô ấy được, tự nhiên lại nói những lời đó. Tôi đã quá quen với hình ảnh cô ấy cười rạng rỡ và luôn giúp đỡ mọi người - giờ đùng 1 cái, cô ấy nói rằng tất cả chỉ là giả dối.
...
Đôi khi có cảm giác, những điều mình viết, như là những lời tâm sự
của mình với chính mình =)
Dù có cố gắng thế nào, thì tôi vẫn mắc kẹt trong cái thế giới
chỉ có bản thân mà thôi...
Labels: • truyện của tớ :') ღ
Tuesday, December 15, 2009 11:08 PM written by Koten [top?] 0 comments
