- Mẹ ốm đang nằm trên nhà kia kìa. Em lên thăm mẹ đi.
[lon ton chạy lên]
[một lúc sau, lon ton chạy xuống]
{tự nhiên nhớ ra 1 thứ hay ho}
- Kít ơi Kít, ngày xưa mẹ dạy chị bài thơ "U ốm" hay cực.
- U là cái j gì chị?
- U là mẹ ý.
- Tức là thơ mẹ ốm á?
- Ừ, nghe không chị đọc cho nghe?
- Chị đọc đi. Nhưng mà chị nói thật đi, có hay không?
[1 lúc sau]
- Chị ơi, chị đọc lại bài đấy đi em chép tặng mẹ.
[Tự viết được 1 đoạn]
U ốm nằm nhà
Không ra đồng được
U đắp kín chăn
Mặt quay vào vách
Em vẫn đi học
Đường xa càng xa
Người em ở lớp
Lòng em ở nhà
U uống thuốc chưa?
Hạ rồi cơn sốt
Vắng vẻ một mình
U vui sao được?
[bắt đầu mỏi tay]
- Chị viết nốt đi, em mỏi tay quá rồi.
- Ơ hay, em bảo em viết tặng mẹ cơ mà
- Chị viết nốt hộ em đi, chịiiiiii
{đành ngồi viết nốt}
Buổi học dài quá
Mãi mới trống về
Em vội ra trước
Bỏ cả bạn bè
[lo lắng]
- Chết rồi dài thế này thì làm sao mà đủ giấy cả bài được?
- Yên tâm, chị chép sang bên cạnh nữa thì vẫn đủ ^^
Em vượt con đê
Theo đàn cò trắng
Thiếu u trên đồng
Nhiều người vẫn vắng
Mồ hôi ướt trán
Em càng bước mau
Bướm bay mặc bướm
Em thèm bắt đâu!
Vừa vào đến cửa
Đã gọi u ơi!
U cố quay lại
Nhìn em mỉm cười
Củi lửa nhom rồi
Đặt nồi cháo trắng
Đập trứng bỏ hành
U ăn ngon lắm
Ghét cái bệnh tật
Làm u mệt người
Đừng ai ốm cả
Là vui nhất đời
Em vượt con đê
Theo đàn cò trắng
Thiếu u trên đồng
Nhiều người vẫn vắng
Mồ hôi ướt trán
Em càng bước mau
Bướm bay mặc bướm
Em thèm bắt đâu!
Vừa vào đến cửa
Đã gọi u ơi!
U cố quay lại
Nhìn em mỉm cười
Củi lửa nhom rồi
Đặt nồi cháo trắng
Đập trứng bỏ hành
U ăn ngon lắm
Ghét cái bệnh tật
Làm u mệt người
Đừng ai ốm cả
Là vui nhất đời
[tranh công]
- Rồi đưa đây em mang lên cho mẹ.
[mấy hôm sau]
- Này, em cho chị xem cái này chị cấm được cho mẹ xem nhớ.
- Ừ, cái j đấy?
[mang ra khoe luôn]
- Cái này phải để chủ nhật mới đưa mẹ cơ.
- Thế em cất đi đi.
[nghĩ ngợi 1 hồi]
- Thôi nhưng mà em thích đưa mẹ luôn cơ.

[chạy đi khoe luôn]
- Mẹ ơi mẹ...
------
Đến bây h thì tôi đã hiểu vì sao mình lại 1 lần nữa
muốn được làm trẻ thơ.
Đơn giản chỉ là để khi yêu bất cứ ai cũng có thể nói
mà không bao h ngần ngại.
Labels: • kít ღ
Wednesday, May 06, 2009 10:53 PM written by Koten [top?] 6 comments
