Nếu bây giờ bảo con nhớ lại, con chắc chắn là mình sẽ ko thể nhớ chính xác được cái ngày bọn mình quen nhau, và vì sao lại bắt đầu thân thiết. Nghĩ đi nghĩ lại, thì nó hơi giống với việc khám phá ra hàng… bánh bao chiên ^^ Đi qua, thử 1 lần – rồi nghiện (mà nhân tiện, hay hàng đấy cho thuốc phiện vào bánh T,T Chắc là ko đâu nhỉ, nếu ko tiền thuốc đã phải đắt hơn tiền bánh mất rồi >.<)
![]() |
image: thefadingnight |
Con ko tin vào cái gọi là “ngẫu nhiên”, đối với con mà nói, đấy chỉ là cách nói khác đi của 2 từ “định mệnh”. (Ầy, mình ko định nói mấy câu kiểu “định mệnh đã mang chúng ta đến bên nhau, nhưng xin định mệnh đừng khiến chúng ta phải rời xa nhau” đâu – bạn đừng sợ, đã qua cái thời viết mấy câu kiểu đó rồi, hehe) Và con tin là nếu ko phải chúng ta “đã gặp nhau”, thì nhất định một ngày chúng ta “sẽ gặp nhau” – nhưng sớm 1 chút như vầy có lẽ tốt hơn – bởi nếu ko có Tuyết Nhung, thời cấp 3 và tuổi 20+ của con sẽ buồn lắm đấy :)
Có nhiều khi con thấy mình có lỗi, khi đối với con, Tuyết Nhung có thể kể gần như mọi chuyện nhỏ to; nhưng bản thân con thì, con chưa thể sẵn sàng mở lòng mình ra một cách hoàn toàn được ~ chỉ cần nếu muốn, con sẽ giấu mình và cảm xúc vào một nơi – một nơi mà ko ai, ko một ai có thể chạm tới. Đối với con mà nói, cô đơn ko hẳn là một nỗi buồn khổ lớn lao. Chỉ có điều, có lẽ khi con đang cảm giác cái gọi là “ko phải một nỗi buồn khổ lớn lao”, thì cũng chính là khi con làm buồn 1 ai đó muốn quan tâm đến mình mà ko thể.
“Đôi khi” thực sự là 1 từ ích kỉ; lấy ví dụ như việc bản thân mình “đôi khi muốn bị ng khác lãng quên”, nhưng đến khi ng ta thực sự quên, mình sẽ thấy vô cùng hoảng hốt. Thế nên, điều khiến con hạnh phúc nhất, là cho dù sau bao lâu kể từ khi con chui vào trong vỏ bọc kín mít đấy, lúc con bước ra sẽ vẫn có người hỏi “ổn chưa”. [Thực ra, điều con mong hơn nữa là, nếu con gật đầu bảo ổn, người đó sẽ ko hỏi những câu đại loại kiểu “vì sao”, “như thế nào”, “có chuyện gì thế ”, cứ mặc kệ cho đến khi con có thể tự nói ra – hoặc kể cả… ko bao giờ con nhắc tới. Còn nếu con cảm thấy mình lại cần được 1 mình thêm 1 thời gian nữa, thì cũng đừng giận dữ, lên lớp, và càng ko được… bỏ mặc con hoàn tòan. Yên tâm đi, Tuyết Nhung ko phải là người hoàn hảo, nên đương nhiên ko thể làm như vậy được rồi :P] Nhưng riêng việc mỗi khi bước ra, con tin chắc Tuyết Nhung sẽ luôn ở đó, đối với riêng con mà nói, cũng đủ khiến trong lòng con, vị trí của Tuyết Nhung là ko thể thay thế được rồi :)
Mặc dù gọi Tuyết Nhung là mẹ, nhưng có lẽ con mới là người làm mẹ, haha. Nếu trong hai đứa 1 đứa phải đi xa, thì con muốn Tuyết Nhung biết là con sẽ lo lắng cho Tuyết Nhung nhiều gấp nhiều lần Tuyết Nhung lo cho con vậy. Nhiều khi con tự hỏi “liệu có thực sự là nó sẽ ổn ko”, con ko thích Tuyết Nhung hỏi con từ những việc bé tí teo, ko phải vì con ko muốn giành thời gian cho những điều như thế, mà con thực sự lo sợ, mai này ko có con Tuyết Nhung sẽ thế nào. Phải can đảm lên và biết cách tự mình đưa ra quyết định; đừng sợ sai – vì sai thì có thể làm lại, và quan trọng hơn cả là nó sẽ giúp mình lần sau ko mắc phải lỗi của lần trc, phải ko nào? (mặc dù người viết câu này đây đã đôi khi mắc 1 lỗi triền miên nhiều lần ko thể sửa, lần sau có vẻ như còn to hơn lần trc, quả thực là nói người khác thì dễ mà nói mình sao lại quá khó khăn ^^). Hứa với con nhé, là Tuyết Nhung nhất đinh sẽ ổn cả thôi mà :)
Ngày Tuyết Nhung đi, con nói trước là con sẽ ko khóc đâu, ko phải vì “nước mắt để dành cho ngày trở về” :-" mà vì… bao giờ Tuyết Nhung về sẽ nói ^^ Chỉ cần thời gian chảy trôi thì mọi chuyện, ko có gì là ko biến đổi – (thế nào, thấy Thái Hà là chuyên gia viết văn sến chưa =)) Con ko thể hi vọng là Tuyết Nhung ko thay đổi – điều đó là ko thể mà ~ và nếu con cứ tin vào 1 điều ko thể, thì sớm hay muộn, 1 hoặc cả 2 sẽ bị tổn thương. Vì thế nên, hay thay đổi nhé, nhưng chỉ đủ để dù bây giờ hay mai này đi chăng nữa, con vẫn mãi mãi có thể gửi note này đến Tuyết Nhung :)
Labels: • for someone ღ
Tuesday, July 20, 2010 11:45 PM written by Koten [top?] 0 comments
