profile tags— i ♥ archive main page? misc. . .
{the center of my world}
Vĩnh biệt Tugumi

"Câu chuyện này là kỉ niệm mùa hè cuối cùng tôi về quê, một thị trấn
ven biển nơi tôi đã trải qua thời thiếu nữ."


Cái tôi thích ở Banana, có lẽ chính là sự nhẩn nha trong câu chữ. Chẳng cần phải vội vàng, gấp gáp, tác giả cứ từ từ, từ từ; đi dần qua hết chuyện này sang chuyện khác. Không gian thường giới hạn, nhưng cảm giác đem lại ko chật hẹp chút nào, bởi nó đi rất sâu, rất sâu - tìm tòi những nghĩ suy, xúc cảm của nhân vật và bất chợt - chạm vào cả những điều đó ở người đọc tự lúc nào.

Thực ra mà nói, có lẽ tôi khó phân định được mình thích cuốn nào của Banana hơn. Tôi chọn Tugumi để đọc lại những ngày này đơn giản như 1 nghi thức. Đã từng thấy mình giống 1 phần nào đó Tugumi, và giờ đây, cũng là lúc tôi nói lời tạm biệt ~ còn với cái gì, thì đúng là ko thể chỉ mặt gọi tên mạch lạc đc. *cười*




Tugumi

Tugumi nhất định là một cô bé đáng thương - một tâm hồn cô độc. Ví von hay hơn thì có lẽ là sự đối lập hoàn hảo trong chỉ một con người.

Nói Tugumi tốt cũng ko phải, nhưng xấu thì càng ko. Dù ai nói Tugumi quái đản, vẫn không thể nào ghét cô bé được. Giống như cảm giác với biển.
"Biển là một cái gì đó thật lạ lùng, khi hai người hướng về phía biển, dù lặng im hay chuyện trò, ko hiểu sao điều đó chẳng hề j. Cứ nhìn mãi mà ko chán. Cả tiếng sóng và mặt biển, có dữ dội đến mấy vẫn ko chút ồn ào". 

Tugumi vốn từ khi sinh ra đã có một cơ thể yếu ớt, nhưng bên trong đó lại là một tâm hồn "sâu thẳm hơn bất kì ai và mạnh mẽ như thể bốc cháy đến tận cùng vũ trụ". Tính tình Tugumi cực kì khó chịu, làm theo những gì mình thích và ít khi (hay phải dùng từ ko-bao-giờ mới đúng) cân nhắc nghĩ suy đến cảm giác của ng khác.

Vậy mới nói, Tugumi cô độc. Chưa từng có ai có thể bước vào cái thế giới mà Tugumi cất giữ. Nó giống như việc Tugumi một mình trốn trong bục gỗ phơi quần áo, cứ nằm im trong đó, cũng chẳng chờ đợi ai đến tìm ra mình, mà thực càng mong sẽ chẳng ai tìm ra mình cả. Ngay cả Maria, người đã tìm thấy Tugumi trốn trong đó, người đã luôn nghĩ rằng mình đã tìm đc tay của Tugumi và nắm lấy nó trong bóng tối, cuối cùng, cũng ko thể hiểu được hoàn toàn về Tugumi.
"Tugumi chẳng thay đổi một chút nào. Yêu Kyoichi, bao năm tháng sống cùng chúng tôi, những ngày mới sắp đến và cả Pochi nữa ko hề mang lại bất kì sự đổi thay nào trong tâm hồn Tugumi. Nó hoàn toàn ko thay đổi so với lúc còn nhỏ, vẫn sống trong những suy nghĩ đơn độc của riêng mình".

Đơn độc trong 1 thế giới chỉ có riêng mình, hiểu rõ ràng hơn ai hết cái gọi là sự bất lực của con người, nhưng cũng hơn bất kì ai, Tugumi chính là người khao khát đc sống 1 cách vẹn toàn nhất.
"Tao muốn trở thành một kẻ có thể lạnh lùng giết Pochi và ăn nó khi chẳng còn gì để ăn. Muốn trở thành một kẻ mà sau đó ko cảm thấy ăn năn hối hận, ko cắn rứt lương tâm, có thể thực sự bình thản cười nói {Thịt Pochi ngon quá!} Chứ ko phải một kẻ nửa vời sau đó cứ âm thầm thương khóc, dựng bia xin lỗi bởi mày đã hi sinh vì mọi người, lấy một mảnh xương của nó làm hoa tai và giữ lại bên mình".

Thật khéo, nếu ko phải là 1 người có tâm hồn mạnh mẽ nhưng cơ thể lại yếu đuối ko chịu nghe lời như Tugumi, thì nỗi cô đơn cũng ko thể đc đẩy đến tận cùng và khao khát sống càng ko rực sáng như vậy.

Những người như Tugumi, hoặc là sẽ tiếp tục sống tiếp, một ngày nhận ra mình đã thoát khỏi những bế tắc cũng đồng thời là lúc đã rời xa tuổi trẻ - quá già.
Hoặc là sẽ tìm đến cái chết.

Tugumi đã kề sát cái chết - để rồi quay trở lại. Như một sự tái sinh.
Vì Tugumi ko quay lại quá khứ. Với Tugumi, luôn luôn chỉ là ngày hôm nay.

khi có được một thứ j đó cũng là lúc phải quyết định mất một thứ khác.

Và giản đơn hơn tất cả, là vì cuộc sống dù thế nào đi chăng nữa, vẫn luôn luôn tiếp tục đấy thôi?


{Gia đình} và {Tình yêu}

I - Có lần bạn đã hỏi, tôi mường tựa như thế nào về cuộc sống gia đình trong tương lai. Àh thì, tôi thật mong sẽ gặp đc 1 ng, mà khi về tới nhà thì có thể nói với nhau mọi điều, từ niềm vui tới sự mệt mỏi. Ng ấy sẽ ngồi chờ tôi nấu bữa tối, ăn cùng nhau ở nhà chứ nhất định sẽ ít ra ngoài. Đợi tôi rửa bát xong xuôi, thì có thể cùng làm những việc khác, như xem film hay đọc 1 chương truyện vậy. Tôi bị cười vì những ý nghĩ quá thiếu trưởng thành, nhưng thực sự tôi chỉ cần những niềm vui bé tẹo thế thôi. Cũng giống như "chiếc bánh bột gạo bố lấy phần cho mẹ nằm im lìm trên bàn, như đang kể niềm hạnh phúc của gia đình tôi".

Nên tôi thích cái ko khí gia đình đc miêu tả trong Vĩnh biệt Tugumi, đơn giản, chẳng cầu kì. Câu văn đẹp lắm ấy, và niềm vui cũng nhỏ nhoi đúng như những gì tôi hằng ước ao.
"Dù chỉ là ng tình nhưng mẹ tôi hoàn toàn ko sợ bị mọi người để ý, mỗi chiều khi công việc nấu nướng đã xong, mẹ sửa sang lại đầu tóc, thay quần áo, sung sướng dẫn tôi ra ngoài đi dạo cùng bố. Những lúc ba người đi dạo trên bờ biển trong ánh chiều nhập nhoạng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của gia đình tôi. Những bóng chuồn chuồn bay lượn trên bầu trời xanh thẫm, tôi ăn chiếc kem mát lạnh được bố mẹ mua cho. Thường thì trời lặng gió, mùi biển với khí nóng ngột ngạt vẫn còn bao trùm trên bãi biển. Kem ko hiểu sao lúc nào cũng có vị trống rỗng. Khuôn mặt của mẹ trắng mơ hồ, hiện lên rất đẹp với đường nét dịu dàng dưới ánh sáng của những áng mây tàn phía Tây xa xa. Còn bố sánh bước bên mẹ, ung dung tự tại đến mức ko thể nghĩ là ông vừa từ Tokyo đến."

Tôi thực mong, rồi 1 ngày sẽ có 1 nơi chốn, để mình cũng có thể bình yên dạo bước như vầy : )


II - Lại nói về tình yêu, có bao giờ bạn tin vào chuyện, ngay sau khi gặp gỡ 1 ng và nói với họ đôi chút, ta đã biết họ sẽ là ng mà ta gắn bó dài lâu? Với Tugumi, Kyoichi chính là người như vậy. Trước khi gặp cậu ấy, "dù đối phương có nức nở khóc trước mặt cháu, dù cái đứa thích cháu điên cuồng bảo hãy cho nó nắm tay hay sờ vào tay, thì cháu luôn có cảm giác, thế nào nhỉ... à, ở bên rìa. Như đang đứng bên bờ sông tối tăm nhìn sang đám cháy ở bờ bên kia. Xem đến khi lửa tắt, chán đến buồn ngủ.... Nhưng với Kyoichi thì khác. Dù gặp bao nhiêu lần cũng ko thấy chán, thích đến mức hễ nhìn thấy mặt là cháu muốn thoa miết lên mặt Kyoichi một lớp kem mềm hay một thứ gì đó mà lúc đó cháu đang cầm trên tay".

Tugumi hay vờ ra vẻ trước mặt bọn con trai khác, nên việc thành thật trước Kyoichi là cái gì đó đáng kinh ngạc vô cùng. 1 Tugumi ko bao giờ xin lỗi, ngang bướng, đứng trước Kyoichi cũng vẫn nói mấy lời:
- Hãy trở lại khi em vẫn còn ở đây nhé!
- Bao giờ quay lại? Nếu có thời gian rảnh rỗi để gọi điện thoại thì cố bắt tàu quay lại sớm nhé, dù chỉ một ngày thôi.
- Đừng có mà xa mặt cách lòng đấy nhé!

Tugumi ôm lấy cổ Kyoichi trong khoảnh khắc, rồi ko lau đi những giọt nc mắt đang tuôn chảy mà đẩy cậu về phía thuyền.

Sau này sẽ ra sao thì chẳng ai biết đc, nhưng vào mùa hè năm ấy, Tugumi đã yêu Kyoichi nhiều như vậy đấy.


Rời xa ~ và cảm giác phải nói 2 từ {Tạm Biệt}

Phải rời xa những điều ta yêu quý quả thực là một việc quá đau lòng, nhưng nếu chưa từng 1 lần phải xa rời những điều đấy, có lẽ ta sẽ ko thể biết nó quan trọng với ta tới chừng nào, và ta yêu nó biết bao! Ở nhà trọ Yamamoto, mọi người dường như đã học cách làm quen với sự chia ly, bởi ngày ngày, họ vẫn phải chứng kiến cảnh những ng khách tới rồi đi, như một phần của cuộc sống.
"Mọi người nhẹ nhàng lảng tránh những tình cảm lưu luyến lúc chia tay và có lẽ đã lớn lên trong sự vờ như ko biết những tình cảm của chính bản thân mình.... Đó là sự khéo léo để lẩn tránh những nỗi đau lòng cứ bất chợt kéo đến".

Nhưng đôi khi, sự ly biệt cũng ko hẳn là 1 điều bất hạnh. Bởi chính vì biết những giây phút ấy sẽ ko mãi ở lại bên mình, nên ta mới học được cách trân trọng những điều như thế.
"Mùa hè chỉ đi qua một lần và ko bao giờ trở lại. Hiểu rõ điều đó, tôi cố níu kéo những thời khắc mà bình thường sẽ qua mau. Khi ấy, trong căn phòng lúc chiều tà, chúng tôi ai cũng biết rõ điều đó. Biết rõ đến đau lòng, nhưng tất cả vẫn sống trong tâm trạng hạnh phúc".

Đôi khi thực ao ước, mọi thứ cứ mãi như thế này, "quần áo của Tugumi mãi ko khô, ngọn lửa mãi ko tắt thì hay biết mấy". Nhưng rồi quần áo của Tugumi cũng dần khô, và ngọn lửa cũng ko còn cháy nữa. Thứ còn lưu lại, chỉ còn là cảm giác của buổi tối hôm đó mà thôi.

Rồi mai này, dù thực tại có ra sao, đôi khi ta vẫn thấy trong nó lấp loáng bóng hình của quá khứ, thậm chí nó còn hiện lên rõ ràng, rực rỡ và ngập tràn hạnh phúc tới mức trong tim, 1 cảm giác đau tức dấy lên. Bởi nó chính là những bảo vật của tâm hồn mà mỗi người tự giữ cho riêng mình.


Cuộc sống vẫn luôn luôn tiếp tục đấy thôi?

Hình ảnh đẹp nhất trong Vĩnh biệt Tugumi với tôi mà nói, có lẽ chính là đêm pháo hoa. Tugumi mặc yukata, đi guốc gỗ, 1 tay cầm sắc thơm nho nhỏ, tay kia phe phẩy chiếc quạt tròn, lấm tấm chút mồ hôi. Tóc đc vấn hơi cao, để lộ ra 1 phần chiếc gáy. Rồi cùng mọi ng ngồi bên hiên nhà ăn dưa hấu, và ngoài vườn đom đóm sẽ vừa tỏa sáng vừa bay.
Ko hiểu sao, hình ảnh lễ hội đó hiện lên rõ ràng, chính xác và nhất định phải là như thế.

Đẹp đẽ và lấp lánh như vậy đấy, cũng như cuộc sống ở đâu đó...
Dù tôi còn nhỏ hay đã lớn, dù bà hàng xóm qua đời hay bác sĩ vừa đỡ cho một đứa trẻ chào đời, dù là lần hẹn hò đầu tiên hay khi thất tình, biển vẫn lặng lẽ ôm trọn lấy thị trấn, thủy triều vẫn đều đặn dâng lên rồi lại rút đi.
... vẫn luôn luôn tiếp tục đấy thôi.

Tôi sẽ nhất định phải đến Hội An vào một ngày treo đầy đèn lồng đỏ - và với người tôi yêu.
Bởi, "nếu ko phải vào dịp lễ hội thì ko thể nhớ đc ko khí của đêm lễ hội. Dù chỉ thiếu đi 1 cái j đó rất nhỏ nhặt thì cũng ko thể nhớ lại cái hình ảnh toàn vẹn và cái cảm giác này".
Linh tinh quá ~ "Có lẽ bởi tại đêm" :)

{viết lại và viết thêm từ [Vĩnh biệt] Tugumi}

Labels: ,


Thursday, September 02, 2010 12:00 AM written by Koten [top?] 0 comments
« Next
Previous »


Layout coded by Nicole. Icons from thefadingnight. Colors from ColorLovers
.