Dưới hiên nhà, nước mưa rơi xuống bức tranh còn vẽ dang dở, làm những mảng màu cứ thế chảy theo dòng nước, tới chỗ của anh...
Để rồi khi mưa tạnh nắng lên, cô mỉm cười chạy ra, còn anh nâng cao chậu hoa cúc dại....
![]() |
image: Google Search |
Có phải bởi vì tình yêu của cô cũng như mảng màu tan chảy vào dòng nước ấy, vẫn luôn tìm đến anh trong khi chính cô cũng không nhận ra được...
Từ đầu đến cuối, người cô yêu chỉ là anh thôi, người con trai đã dựng cây cầu nhỏ bắc qua dòng kênh cho cô, người con trai đã vớt chiếc túi cô làm rơi và hong khô nó, người cô đã vẽ tặng bức tranh hoa cúc như một món quà nhỏ đền ơn, cũng chính là người đã tặng cô chậu cúc với ý nghĩa "Tình yêu thầm kín" vào 4h 15 chiều mỗi ngày... Chính đó là người cô đã mong chờ... ngày qua ngày...
Yêu và chờ đợi đến một ngày được gặp anh… để đến khi Jung Woo xuất hiện trước mặt cô với chậu hoa cúc dại, cô đã ngỡ đó chính là người mình vẫn mong đợi bao lâu nay… Đã yêu Jung Woo với tình yêu cô dành cho anh… đã chờ đợi Jung Woo với sự chờ đợi cô dành cho anh… đã đau đớn khi nhận được tin Jung Woo mất với nỗi đau ngỡ là anh đã mất… đã giận dữ và muốn giết chết chính anh, vì nghĩ anh là kẻ giết Jung Woo- người cô vẫn nhầm tưởng là anh…
Còn nỗi đau nào lớn hơn... khi ở cạnh người mình yêu mà nhớ tới một người khác, yêu một người khác, đau đớn vì người khác... khi khóc trên bờ vai người ấy vì ngỡ rằng chính người ấy đã chết... khi muốn tận tay giết chết người ấy... còn nỗi đau nào lớn hơn... khi yêu mà không nhận ra người mình yêu...
"Mất đi giọng nói, tôi rất đau khổ... nhưng anh ấy kô biết rằng nếu so với điều đó, mất đi anh ấy tôi còn đau khổ hơn thế... Tôi sẵn sàng tha thứ cho anh ấy mà"
Sát thủ thì chỉ là một sát thủ... giết người cũng thế... không thể dùng câu nói "Đó là người xấu" để biện minh cho hành động của mình... Nhưng... những gì mà anh đã làm cho cô ấy... tình yêu anh dành cho cô ấy... đáng được nhận sự thứ tha... Cũng như cô, vẫn yêu anh, ngay cả khi biết anh là một sát thủ; thậm chí đã yêu anh nhiều hơn... "Xin lỗi, vì em đã không nhận ra anh"... Vì điều đó nên... hãy tha thứ cho cô ấy...
Như thế là tốt rồi... đừng khóc... ít nhất thì cũng đã có thể nhận ra anh... ít nhất thì cũng đã có thể bảo vệ anh... như những gì thầm lặng anh đã làm cho cô...
![]() |
image: Google Search |
Còn anh...
Đã có lần cô nói, hoa cúc dại như những bông hoa hướng dương nhỏ... Hướng dương luôn hướng tới mặt trời, cũng như anh luôn hướng về cô vậy...
Cho đến ngày cuối cùng hướng dương còn tồn tại trên đời, thì nó vẫn vậy thôi... Vì có mặt trời nên hướng dương mới tồn tại… Nhưng hướng dương là của mọi người, còn tình yêu và loại cúc dại là của riêng mình anh dành cho cô... 1 tình yêu, kô có phần dành cho chính mình...
Anh yêu cô gái nhỏ xinh đáng yêu ngây thơ ấy, và chỉ muốn giúp đỡ cô… đem lại niềm vui cho cô… Kô bao giờ có ý nghĩ sẽ xuất hiện trước mặt cô, đơn giản vì anh là sát thủ… Một kẻ bàn tay đầy mùi súng và máu… kô xứng đáng được chạm vào cô… Chỉ dám lặng lẽ đứng nhìn… vội vã che mặt đi khi cô nhìn thấy chiếc xe ủi chạy qua nơi chiếc cầu vừa dựng... ngây ngô giơ những ngón tay vẫy chào khi cô ra về… bắt chước những động tác nhỏ của cô 1 cách thích thú... nghe nhạc cổ điển và tìm hiểu về hội hoạ… Chỉ dám lướt nhẹ qua cô, khẽ cười và giữ niềm vui ấy âm ỉ mãi… Đau lòng, bất an khi thấy cô vui bên người con trai khác, nhưng cũng chỉ biết chấp nhận điều ấy, miễn là cô vui... mà kô bao giờ biết rằng, cô cười với người ấy, vì ngỡ đó chính là anh...
Sẽ kô bao giờ anh xuất hiện, nếu kô có ngày cô mất đi giọng nói… mất đi cả người con trai mà cô ngỡ đó là người mình hằng yêu… mất đi niềm vui bấy lâu nay anh vẫn nhìn thấy trong con người cô. Là anh đã kô bảo vệ được cô… Anh kô muốn kéo cô vào cuộc đời nguy hiểm của mình, nhưng anh càng kô muốn nhìn thấy cô u sầu... Và anh đã đến bên cô, với tư cách là một-người-bạn... Và anh đã đến bên cô, chỉ để nhìn thấy cô trước mặt anh vẽ người con trai khác.... chỉ để dẫn cô đi tìm người ấy... để đánh mất con người sát thủ của mình... để nhìn thấy cô khóc mà kô dám đưa tay nắm lấy bờ vai ấy...
Mỗi người có một cách yêu riêng của mình, nhưng cái cách anh âm thầm yêu cô, ân cần ở bên cô, dấu mọi nỗi niềm của mình, chỉ để cô được hạnh phúc... Còn nỗi đau nào lớn hơn... khi yêu mà kô thể nói... chỉ có thể ở bên nhìn người ta khóc...khi ôm người mình yêu trong tay, tận mắt nhìn thấy người ấy lạnh dần, lạnh dần đi... đôi mắt cô ấy kô còn mở ra nhìn anh được nữa... khoé miệng cô ấy kô còn cười với anh được nữa... Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô ấy ôm anh, đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt anh...
Hãy ngủ yên... Cả cô... và trái tim anh...
Tình yêu em hằng mơ ước đã đến với em rất gần
Nhưng anh chỉ dám lặng lẽ đứng ngắm nhìn em
Giữa thành phố lạ lẫm nơi đây, em ngày ngày tô vẽ tình yêu
Ngóng trông anh từng giờ với mùi hoa cúc dại
Quá muộn màng nhưng cuối cùng em cũng đã nhận ra
Em sợ hãi và đớn đau, sợ rằng cuộc tình này rồi cũng sẽ tan biến
Nhưng rồi em lại 1 lần nữa tin, rằng anh sẽ mãi đợi chờ em
The love that I'm dreaming for, is actually so near to me
But I'm lost and helpless, and can only look at you speechlessly
At this unfamiliar city, I draw love again and again everyday
Looking forward that the scent of Daisies, will follow your arrival
Its too late at this moment, but I finally know its you
Maybe we are destined not to be able to get together
But I really hope that this love will never dissapear
Sorry that I have to leave you, leaving you to live alone
My heart aches, but I have to go...
![]() |
image: Google Search |
Labels: • film ღ
Friday, June 16, 2006 1:49 PM written by Koten [top?] 0 comments
