![]() |
source: weheartit |
Thuở bé, giây phút tôi thích nhất trong ngày là những buổi chiều ăn cơm cùng bố mẹ. Thức ăn rất ngon và còn được nghe bao nhiêu là chuyện lạ.
Có một lần, lúc cả nhà đang ngồi ăn cơm, đột nhiên bố tôi bảo:
- Hà đã nghe chuyện về ngôi làng có tục vứt người già chưa?
Một ngày kia, có gia đình nọ người ông đã quá già, người cha dù không đành lòng nhưng cũng không thể làm khác được, đặt bố của mình vào chiếc gùi rồi địu vào rừng. Đứa cháu nhỏ thấy ông được “chở đi chơi” thì vui lắm, đòi đi theo bằng được. Người bố chỉ biết lắc đầu và bảo con ở nhà.
- Vì sao lại thế hả cha?
- Vì cha phải đem vứt ông vào trong rừng, con ạ.
- Cha đừng vứt ông đi, vì con thích chơi với ông lắm.
- Nhưng đó là tập tục, chúng ta phải làm theo.
Chiều hôm đấy, người cha về nhà, thấy đứa con đang lui cui nghịch đống nan tre, bèn hỏi:
- Con đang làm gì đấy?
- Con đang tập đan giỏ cha ạ.
- Tại sao con lại tập đan giỏ?
- Để mai này lớn, con biết làm gùi đem vứt cha đi.
Dù lúc đó trời đã nhá nhem, nhưng người bố hiểu rằng, suốt quãng đời còn lại mình sẽ ko thể nào sống hạnh phúc và thanh thản nếu ko tìm lại được cha. Ông đi suốt đêm, rồi khi thấy cha, chỉ biết gục đầu và nói:
- Cha ơi, con xin lỗi.
- Con không có lỗi gì con trai ạ. Bởi có vậy ta mới hiểu cảm giác của ông con ngày xưa.
Lần đầu tiên nghe câu truỵện đấy, tôi đã khóc.
Sau này lớn lên, tôi đã nhiều lần bỏ đi cái thói quen “ăn cơm chiều cùng bố mẹ”. Và mỗi lần khi bố tôi hỏi “Hà đã nghe câu chuyện về ngôi làng…” là tôi lại hét toáng lên “Con biết rồi con biết rồi, bố yên tâm con không bao h đem bố mẹ vứt đi đâu hết, hứa chắc luôn”.
Nhưng tôi biết, những buổi chiều ấm áp và câu chuyện bố kể sẽ luôn ở đó, nhắc nhở tôi một điều gì đấy còn nhiều hơn thế.
Đai thể như… “Nếu con bắn vào quá khứ bằng một phát súng lục, thì tương lai sẽ bắn vào con bằng một viên đại bác”.
Đại thể như một điều bố đã từng dặn tôi, từ thuở bé.
Labels: • for someone ღ
Monday, April 20, 2009 9:15 PM written by Koten [top?] 0 comments
